Tôi ngồi xổm ở hành lang phòng phẫu thuật, Bùi Tuấn cũng đến, anh ta muốn kéo tôi, tôi tránh sang một bên.
“Tiểu Tô, xin lỗi, anh…”
Tôi mạnh mẽ hất tay anh ta ra.
“Bùi Tuấn, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”
Bùi Tuấn nói anh ta hối hận, nhưng phản xạ của anh ta lại là đẩy Hạ Tuế ra.
Tôi thậm chí còn chưa kịp thổ lộ với Lục Hiếu, cậu ấy đã dùng cơ thể mình che chắn cho tôi khỏi tất cả tổn thương.
Khi có thể hồi phục một chút, tôi nói với hệ thống:
“Ước mơ của tôi là mang Lục Hiếu rời khỏi đây.”
Hệ thống hỏi: 【Ý của cô là gì?】
“Tôi muốn mang cậu ấy đi cùng.”
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: 【Ký chủ, Lục Hiếu là nhân vật chính trong phó bản, không thể rời khỏi phó bản, các người là hai người đến từ hai thế giới khác nhau.】
“Không phải cậu nói điểm số có thể thực hiện ước mơ sao? Tôi chỉ cần cái này.”
Hệ thống: 【Chỉ cái này là không thể đổi được.】
Sau một lúc, hệ thống lại bổ sung: 【Nếu cô kiên quyết mang Lục Hiếu đi, mà cậu ấy chưa vượt qua đường hầm không gian, cậu ấy sẽ chết.】
【Cô cũng đừng nghĩ ở lại đây, khi nhiệm vụ hoàn thành, nếu cô không rời đi, sẽ chết giống như trong thế giới thực, bị tai nạn xe.】
Hóa ra chỉ có một con đường chết.
Tôi không làm nữa, chị không chơi nữa.
Tôi không công lược nữa.
Tôi muốn Lục Hiếu ghét tôi, tôi không muốn cậu ấy thích tôi nữa, như vậy tôi có thể mãi mãi ở bên cậu ấy.
Phẫu thuật xong, tôi nhìn xa xa cậu ấy vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh.
Lục Hiếu, xin lỗi, nhưng tôi rất yêu cậu.
7
Báo chí đưa tin, con trai duy nhất của Lục gia bị thương bất ngờ, sau khi phẫu thuật hôn mê vài ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trên điện thoại của tôi hiện lên thông báo có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lục Hiếu.
Còn có những tin nhắn cậu ấy gửi.
【Tiểu Tô, chị ở đâu? Có bị thương không?】
【Em khỏe rồi, em đi tìm chị được không?】
【Chị nghe máy được không? Em đau quá.】
【Em nhớ chị.】
【Em đã cho chị cơ hội chạy trốn, nhưng chị không lấy.】
【Đừng bỏ em.】
Mỗi tin nhắn như một con dao khắc sâu vào tim, từng chút một cắt xé.
Tôi đã chuyển nhà và đổi số điện thoại.
Thời gian vẫn cứ trôi, mỗi bài báo về Lục Hiếu tôi đều mở ra, cậu ấy vẫn luôn lạnh lùng xa cách, kiêu ngạo không thể gần, điểm khác biệt duy nhất là tôi đã biến mất khỏi thế giới của cậu ấy.
Giữa chúng tôi, như thể một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có thể là thoáng qua mà thôi.
Cho đến hôm nay, tôi theo quản lý đi tiếp khách, công ty dặn tôi, bữa tối hôm nay rất quan trọng, yêu cầu tôi phải tham gia.
Tôi miễn cưỡng bước vào phòng riêng.
Tôi tưởng là một buổi tiếp khách bình thường, ai ngờ bữa tiệc này, Lục Hiếu là người đứng chủ.
Cậu ấy tựa lưng vào ghế, cầm ly rượu đỏ trong tay, ngón tay Lục Hiếu hơi run, rượu trong ly xoay tròn, va chạm vào thành ly.
Ánh mắt cậu ấy lạ lẫm, luôn dừng lại trên người tôi.
Tôi ngồi cứng đờ, Lục Hiếu khẽ mở miệng: “Không biết Tô tiểu thư còn nhớ tôi không?”
Quản lý định lên tiếng thay tôi: “Tất nhiên là nhớ, ai mà không biết Lục tổng chứ.”
Lục Hiếu lạnh lùng cắt ngang lời quản lý: “Để cô ấy nói.”
Không khí trở nên nặng nề, tôi cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, miễn cưỡng nở một nụ cười giả: “Tất nhiên là nhớ.”
Lục Hiếu và tôi nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ không rõ.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chỉ cần chị còn nhớ là được.”
Suốt bữa tiệc, cậu ấy không nhắc đến tôi thêm một lần nữa.
Tôi đã uống khá nhiều rượu, mệt mỏi bước về nhà, vừa vào hành lang chung cư thì bị một bóng dáng quen thuộc ép sát.
Hành lang lạnh lẽo, Lục Hiếu mang theo hơi lạnh, giọng điệu sắc bén, trên người cậu ấy thoang thoảng mùi rượu đỏ, pha lẫn với hương gỗ tùng.
“Chính chị là người bắt đầu trước.”
“Em đã cho chị cơ hội chạy trốn, nhưng chị không nhận, vậy thì đừng hòng tránh khỏi em.”
Cậu ấy cắn vào cổ tôi,
“Tiểu Tô, chị chỉ có thể ở bên em.”
Lòng tôi đập loạn xạ, ngoài trời đột nhiên mưa rơi nhẹ, tí tách rơi xuống.
Nếu cảm xúc có thể mang hình thái thời tiết, tôi và Lục Hiếu như bị mắc kẹt trong cơn mưa này.
Đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi hỏi hệ thống: “Cho tôi một thời hạn, sau khi công lược thành công, thời gian cuối cùng tôi có thể ở lại đây là bao lâu?”
Hệ thống trả lời: 【Mười ngày, sau khi công lược thành công, cô chỉ có thể ở lại đây tối đa mười ngày.】
“Mười ngày là đủ.”
Tôi tiếp tục nói:
“Tôi muốn dùng điểm để đổi lấy một điều ước, sau khi tôi đi rồi, cậu phải xóa sạch tất cả ký ức về tôi trong đầu Lục Hiếu, cái này có thể thực hiện được không?”
Hệ thống trả lời: 【Có thể.】
Lục Hiếu ôm chặt tôi, nước mắt cậu ấy rơi xuống cổ tôi, nơi vừa bị cắn, ấm áp và mặn mòi.
Tôi nhẹ nhàng hôn vào yết hầu cậu ấy: “Lục Hiếu, chúng ta ở bên nhau đi.”
Lục Hiếu nghe vậy, muốn siết chặt tôi hơn nữa, như thể muốn hòa mình vào cơ thể tôi.
“Chị à, chị có biết không? Trong xe em có dây thừng, em nghĩ, nếu gặp em mà chị còn muốn chạy trốn, em sẽ buộc chị lại, nhưng em không đành lòng.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau, suốt đời không xa rời.”
“Được.”
Sau khi công lược thành công, màn hình lớn hiển thị, phần này đã kết thúc, phòng live sắp đóng lại.
Đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…
【Tôi sẵn sàng đánh đổi mười năm độc thân để hai người được ở bên nhau mãi mãi, òa òa.】
【Hệ thống, sao có thể ác như vậy.】
【Tiểu Tô của tôi phải làm sao đây?】
【Đây là phòng live hay nhất tôi từng tham gia, không nỡ rời xa Tiểu Tô, không nỡ rời xa mọi người cùng xem.】
【Vợ ơi đừng khóc, về thế giới thực phải vui vẻ nhé.】
Trước khi màn hình tắt, màn hình lớn hiển thị:
【Đếm ngược kết thúc, phòng live đóng lại, cảm ơn mọi người đã xem live công lược.】
8
(Mk đổi xưng hô của n9 từ cậu ấy thành anh ấy ạ)
Tôi đưa Lục Hiếu về nhà, ngồi trên ghế sofa, tôi hỏi: “Ra ngoài đợi lâu không? Có lạnh không?”
Lục Hiếu đáp lại bằng một nụ hôn nóng bỏng. Không khí dần trở nên ẩm ướt, nóng bức.
“Chị, được không?”
Tôi gật đầu, Lục Hiếu như phát điên, cuồng nhiệt đòi hỏi.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vết bớt hình lá ngân hạnh trên cơ thể anh ấy.
Một đêm thức trắng.
Khi tỉnh dậy, cơ thể tôi mệt mỏi, Lục Hiếu ôm chặt tôi từ phía sau, tôi nhẹ nhàng dụi mũi vào sống mũi anh ấy.
“Thức rồi à? Có đói không? Hay là ngủ thêm một chút nữa.”
Anh ấy vừa dứt lời, bụng tôi không kìm được kêu lên, Lục Hiếu nhắm mắt lại, cười khẽ, sau đó cậu ấy lấy bộ đồ ngủ khẩn cấp mang tới từ cuối giường và mặc vào.
“Anh đi nấu ăn cho bạn gái.”
Tôi ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, nếu thời gian có thể dừng lại ở đây, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng thời gian không chờ ai, và con người thì luôn đuổi theo thời gian.
Ăn xong, tôi nói với Lục Hiếu là muốn đi lễ Phật.
Xung quanh không có chùa, Lục Hiếu lái xe một trăm km, dẫn tôi đến chùa gần nhất.
Tôi quỳ trước bàn thờ Phật, thành kính cầu nguyện.
Nếu giữ nhau quá khó, thì tôi cầu chúc cậu bình an, chúc anh vui vẻ, chúc anh cuối cùng sẽ có một người tốt bên cạnh.
Cầu mong tôi sẽ mãi không quên anh.
Sau khi tôi hoàn thành lời ước, tôi lén mở mắt ra. Lục Hiếu mặc vest, tay chắp lại, mắt nhắm nghiền, lưng thẳng tắp.
Chàng trai mà trời xanh ban cho, anh ấy rõ ràng không cần gì cả, nhưng lại cùng tôi, quỳ trước bàn thờ Phật cầu xin.
Sau khi đứng dậy, anh ấy hỏi tôi đã cầu xin gì với Phật. Tôi đáp:
“Xin ngài cho chúng ta được ở bên nhau mãi mãi, suốt đời không rời xa.”
“Còn anh thì sao?”
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương, nắm tay tôi:
“Không nói cho em biết đâu, nói ra thì sẽ không linh nghiệm.”
Đến ngày cuối cùng, hệ thống nhắc nhở tôi:
【Đêm nay, lúc 12 giờ, ký chủ sẽ rời khỏi phó bản, trở lại thế giới thực.】
Tôi và Lục Hiếu tổ chức một đám cưới đơn giản trong ngày hôm nay, chỉ có người chủ trì và chúng tôi.
Tôi mặc váy cưới, trang điểm lộng lẫy, tay cầm bó hoa cưới chặt chẽ.
Xin lỗi, bó hoa cưới của tôi, trang trọng tham dự, chỉ vì tôi đã bỏ lỡ anh.
May mắn là tôi có cơ hội được gả cho anh.
Lục Hiếu bế tôi lên,
“Chúc mừng hôn nhân, em yêu. Lời ước của anh đã thành sự thật.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bắt đầu đếm ngược của riêng tôi.
Vào giây phút cuối cùng, Lục Hiếu ngủ say bên tôi, như thể dự đoán điều gì đó, anh ấy siết tay tôi thêm một chút.
Hệ thống nói với tôi: “Chào tạm biệt, chủ nhân của tôi, chúc cô sống vui vẻ.”
Tôi cười buồn, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, rồi mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, tôi đã trở lại thế giới thực, mở mắt ra, trên trần nhà là trần bệnh viện.
Tôi ngồi dậy, trong lòng trống rỗng, ký ức của cuộc sống thực ùa về, tôi nhớ lại người yêu của mình.
Tôi nhớ tất cả.
Trên tường, chiếc tivi đang phát tin tức:
【Nhà đầu tư nổi tiếng Lục Hiếu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cứu vợ, diễn viên Lâm Tô. Thi thể sẽ được hỏa táng sau ba ngày.】
Tại sao tôi lại cảm thấy mùi gỗ bá và vết bớt hình lá ngân hạnh quen thuộc như vậy?
Trong ký ức, tôi vuốt ve vết bớt của Lục Hiếu.
“Vết bớt của anh thật đẹp, nó giống như lá cây ngân hạnh.”
Lục Hiếu ôm tôi vào lòng:
“Em phải nhớ vết bớt của anh, đời sau, đời sau nữa, anh sẽ mang theo nó tìm em.”
Xin lỗi, em không nhận ra anh.
Tôi thực sự đã gặp tai nạn, và thực sự qua đời ngay tại chỗ.
Lục Hiếu đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội vào phó bản cùng tôi, lý do chúng tôi không nhận ra nhau là vì ký ức của chúng tôi đã bị xóa.
Nhưng anh ấy vẫn ở lại trong phó bản, còn tôi thì trở lại thế giới thực.
Tôi khóc nức nở trên giường.
Tôi chỉ cần Lục Hiếu.
Tôi điên cuồng gọi hệ thống, tôi nghĩ, liệu tôi có phải chết thêm lần nữa thì mới có thể gặp lại Lục Hiếu?
Khi tôi gần như tuyệt vọng, hệ thống cuối cùng đã phản hồi.
【Tiểu tổ tông của tôi, tôi thật sự phục hai người quá.】
Tôi vội vàng hỏi: “Ý của hệ thống là gì?”
【Sau khi cô rời đi, tôi đã dùng chương trình xóa ký ức với cậu ấy, nhưng Lục Hiếu không những không quên mà còn nhớ lại ký ức của cuộc sống thực.】
【Tuy nhiên, Lục Hiếu đã hứa với chúng tôi, với hệ thống tổng thể, rằng để cô có thể sống, cậu ấy sẽ phải ở lại phó bản mãi mãi.】
【Nhưng bây giờ bất kỳ chương trình nào cũng không có tác dụng với cậu ấy, cậu ấy thậm chí đã tìm ra lỗi trong phó bản, liên tục vật lộn trong hố không gian, cố gắng phá vỡ chiều không gian.】
【Hệ thống tổng thể đã phái tôi đến tìm cô.】
Tôi kích động nói:
“Vậy có phải tôi sẽ gặp lại anh ấy không?”
Hệ thống thở dài bất lực, trực tiếp đưa tôi đến hố không gian.
Lục Hiếu ngây người ngồi trên đất, tay cầm bó hoa cưới của chúng tôi.
Tôi quỳ xuống, vuốt ve gương mặt anh: “Lục Hiếu, em trở lại rồi.”
“Em yêu, anh rất nhớ em. Lục Hiếu ở cả hai thế giới này đều rất nhớ em.”
Tôi giúp anh lau đi những giọt nước mắt.
“Lần này, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.”
Tình cảm mãnh liệt trào dâng, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
Lần này, tôi cầu nguyện Phật tổ phù hộ cho người yêu của tôi, không có tai ương, không có khó khăn, không có tôi, cuộc sống của anh sẽ không trọn vẹn.
9
Mùa xuân mùa đông thay đổi, tôi và Lục Hiếu trở thành vai phụ trong phó bản.
Hệ thống dùng chúng tôi như những viên gạch, mỗi phó bản cần ai, chúng tôi sẽ chuyển đến đó.
Phó bản mới, màn hình chat trong phòng live nhảy lên:
【Lại là hai vợ chồng họ.】
【Hệ thống có thể tìm thêm vài vai phụ không, để chúng ta có thể cho Tiểu Tô nghỉ ngơi một chút được không?】
【Aaaaa tôi sẽ không bao giờ chán ngấy hai người này!】
【Câu chuyện của Tiểu Tô và Lục Hiếu sẽ không bao giờ kết thúc!】
Một phó bản nữa kết thúc, hệ thống cuối cùng cũng đồng ý cho tôi và Lục Hiếu nghỉ ngơi.
Bãi biển.
Ánh nắng chiếu sáng lên mặt đất cát trắng, Lục Hiếu như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Chúng tôi ôm nhau trong gió biển, hôn nhau.
Khoảnh khắc này chính là vĩnh cửu.