“A Lệ, anh biết em giận anh vì chuyện hôm qua, anh đồng ý giữ nguyên việc trả tiền thuê nhà như cũ, nhưng bốn mươi triệu một tháng thì có phải là quá đắt không?”
“Thì sao? Nếu anh không đủ tiền trả thì cứ dọn đi thôi.”
Tôi nhún vai đáp.
Chu Thành Dương mỗi tháng nhận lương năm mươi triệu, nếu phải trả bốn mươi triệu tiền thuê nhà thì vẫn có thể trả được, nhưng sống thoải mái như trước thì không thể nữa.
Tôi cố tình đưa ra mức giá này để làm khó Chu Thành Dương.
Quả nhiên, anh ta nhíu mày lại.
Chu Uyển Uyển lúc này lên tiếng.
“Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, chị tăng giá thuê nhà như thế này là vi phạm pháp luật!”
Vừa nhìn thấy vệ sĩ, mẹ Chu vốn đã im lặng, bây giờ cũng bắt đầu lấy lại tinh thần.
“Đúng thế, vi phạm pháp luật! Chúng tôi có thể lên đồn cảnh sát tố cáo cô!”
Nhưng không hiểu có phải vì đám vệ sĩ cao to vạm vỡ đứng sau tôi hay không, giọng nói của bà ta nghe chẳng có chút tự tin nào.
“Được thôi, các người cứ việc đi, nhưng con trai yêu quý của các người, anh trai tuyệt vời của cô đã không ký hợp đồng với tôi từ đầu rồi. Nếu các người thắng kiện, tôi sẽ chịu thua.”
Chu Uyển Uyển lo lắng, kéo tay áo của Chu Thành Dương.
“Anh, chị ta nói thật à?”
Chu Thành Dương khó khăn gật đầu.
Nhà cửa không phải là thứ tôi thiếu, nếu không phải sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Chu Thành Dương, tôi cũng chẳng cần lấy ba triệu tiền thuê nhà làm gì.
Vậy nên lúc đó, tôi chỉ để Chu Thành Dương xem qua, vừa lòng thì dọn vào ở, mà chẳng ký kết hợp đồng gì.
Giờ thì thuận tiện cho tôi gây khó dễ cho anh ta.
Chu Thành Dương nhìn tôi.
“A Lệ, căn nhà này là do em tìm giúp anh, tiền thuê chỉ ba triệu một tháng, em chắc chắn đã phải đàm phán rất nhiều. Tháng sau anh sẽ trả tiền thuê nhà theo mức bốn mươi triệu một tháng.”
“Anh bị điên rồi à! Ở thành phố A đâu chỉ có mỗi căn nhà này, sao phải chịu thiệt thòi như vậy chứ!”
“Đây vốn dĩ là lỗi của anh với A Lệ.”
Chu Thành Dương trừng mắt nhìn Chu Uyển Uyển, mẹ anh ta dường như cũng hiểu ý, liền kéo cô về bên cạnh và nhỏ giọng mắng.
“Quên những gì anh con đã nói hôm qua rồi à?”
Chu Uyển Uyển lúc này mới tỏ vẻ hậm hực im lặng. Chu Thành Dương thở dài, quay lại nói với tôi.
“Tính cả tháng này, anh đã ở đây được bảy tháng, mỗi tháng là hai mươi bảy triệu, tổng cộng là một trăm tám mươi chín triệu. Chúng ta sẽ ký hợp đồng thuê mười chín tháng, và anh cũng sẽ trả lại cho em những thứ mà em đã tặng anh. Hy vọng em đừng oán hận anh nữa.
Anh… như thế này không xứng đáng, em chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được.”
Tôi thấy mẹ Chu đứng phía sau Chu Thành Dương miệng lẩm bẩm mấy câu nhưng cuối cùng cũng không nói ra thành lời. So với thái độ hống hách trước đây, đúng là khác nhau một trời một vực.
Và nguyên nhân của sự thay đổi này chỉ là một chữ “tiền”.
Tôi quay lại nhìn Chu Thành Dương.
“Anh luôn có tài nói chuyện thật dễ nghe. Nếu đã nói vậy rồi, chúng ta ký hợp đồng trước đã, ký xong rồi dọn dẹp đồ đạc. Tôi đã mang theo người và xe, có thể giải quyết tất cả trong một lần.”
Nói xong, vệ sĩ của tôi lập tức đưa bản hợp đồng thuê nhà đã chuẩn bị sẵn cho Chu Thành Dương, kèm cả bút để anh ta ký.
Chu Thành Dương nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng thuê nhà trong tay vệ sĩ một lúc lâu rồi mới cầm lấy.
Dù khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy sự cứng nhắc, miễn cưỡng.
Chắc chắn anh ta đã nghĩ rằng những lời vừa rồi sẽ khiến tôi mềm lòng. Nhưng không ngờ, thái độ của tôi chẳng những không thay đổi, mà còn thuận theo lời anh ta để đòi lại mọi thứ.
“Nhanh lên, tôi còn chờ lấy đồ nữa kìa.”
Thấy Chu Thành Dương vẫn chưa ký, tôi giục. Chu Thành Dương nắm chặt cây bút, bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
“ ‘Đặt cọc năm, trả một’ nghĩa là gì?”
“Nghĩa là những gì viết trong hợp đồng đấy. Nếu anh không muốn, có thể không ký.”
Tôi thản nhiên đáp.
“‘Đặt cọc năm, trả một’ thì đặt cọc năm trả một, miễn là em tin vào sự chân thành của anh.”
Chu Thành Dương cười khổ, rồi ký vào hợp đồng. Nhưng những chiêu trò của anh ta giờ chẳng còn tác dụng gì với tôi nữa.
Sau khi chắc chắn chữ ký trên hợp đồng không có vấn đề gì, tôi yêu cầu Chu Thành Dương nộp trước hai mươi bốn triệu tiền thuê nhà.
Không biết có phải vì tâm trạng đã chán nản, hay anh ta chấp nhận sự thật, nhưng việc thu dọn đồ đạc diễn ra rất suôn sẻ. Dù mẹ và em gái Chu Thành Dương có muốn ngăn cản, cũng bị anh ta cứng rắn ngăn lại.
Sau khi chắc chắn mọi thứ đã được dọn đi hết, tôi mới nói với ba người họ.
“À, tôi còn có thứ này muốn cho các người xem.”
Nói rồi, tôi mở video mà nhân viên nhà hàng đã quay hôm qua, phát trước mặt ba người đang đầy vẻ thắc mắc.
【”… Nửa năm qua con không phải bỏ công vô ích đâu. Con nhún nhường, nói vài lời ngọt ngào là có thể dỗ dành lại được.
Hai người cứ nhìn xa một chút, sau này dù thái độ của cô ta có tệ thế nào, cũng không được giận.
Đợi đến khi cô ta về làm dâu, chẳng phải mọi thứ sẽ theo ý hai người sao.”】
Giọng nói đầy tính toán của Chu Thành Dương vang lên từ video. Tôi bấm dừng và nhìn thẳng vào Chu Thành Dương, gương mặt anh ta đã đen kịt như than.
Có lẽ anh ta cũng nhận ra rằng kế hoạch ban đầu của mình không còn khả thi, sự dịu dàng thường thấy trên khuôn mặt anh ta giờ đã biến mất hoàn toàn.
“Cô cố ý phải không?”
Chu Thành Dương nghiến răng nói.
“Cô muốn gì?”
Tôi thong thả cất điện thoại đi.
“Muốn gì à? Đừng lo, đã ký hợp đồng rồi, tôi sẽ tuân thủ theo hợp đồng. Chỉ cần anh trả tiền thuê nhà đúng hạn mỗi tháng, muốn ở bao lâu thì ở.”