Chủ đề này thu hút sự quan tâm của mọi người, tất cả đều chĩa micro về phía tôi, chờ đợi phản ứng.
Tôi đối diện với ống kính, chậm rãi nói từng từ: “Tôi chưa từng bắt nạt ai.”
“Nếu chưa từng, tại sao lại phải dùng tiền để dàn xếp?”
Đó là nhờ vào bố mẹ tôi, những người luôn muốn giữ yên chuyện.
Họ sợ sự việc làm lớn sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của công ty, nên ngày hôm sau, tài khoản của bố mẹ đối phương đã nhận được một khoản tiền lớn.
Mà đầu sỏ gây tội thì sao, cười hề hề chặn tôi ở cửa, nói: “Phí bảo kê đã nhận được rồi, sau này cẩn thận nhé.”
Vào một ngày đông lạnh giá, tôi bị nhốt trong nhà vệ sinh nam, bị dội nước lạnh, mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Sau đó, tôi bị cảm lạnh và sốt cao, cũng chỉ có một mình tôi nằm trong phòng bệnh cao cấp.
Người thanh niên dường như không có ý định buông tha, thậm chí còn dí micro sát vào mặt tôi, “Nạn nhân đã bị tổn thương tâm lý vì cô, cô không nên xin lỗi sao?”
Dưới ánh nhìn của mọi người, mắt tôi nhanh chóng đỏ hoe.
Tôi thút thít vài tiếng, rồi đột ngột kéo áo chống nắng lên, để lộ một vết sẹo xấu xí trên cánh tay.
“Tôi mới là người bị bắt nạt…”
Tôi ngẩng đầu lên, để máy quay có thể ghi lại rõ ràng những giọt nước mắt lấp lánh của tôi.
“Họ dùng dao cắt vào tay tôi, mùa đông còn dội nước lạnh lên người tôi, sau đó tôi bị viêm phổi và phải nhập viện, bây giờ vẫn có thể kiểm tra hồ sơ y tế.”
“Bố mẹ tôi sợ tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên đành phải đưa tiền cho họ để dàn xếp. Hắn nói, đó là phí bảo kê, muốn tôi sau này phải sống cẩn thận.”
Chàng thanh niên đỏ bừng mặt, “Cô nói dối! Không có chuyện đó!”
“Anh là người trong cuộc à?” Tôi vừa khóc vừa tỏ vẻ đáng thương, “Tại sao lại đến đây để gợi lại vết thương của tôi?”
“Từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ bên cạnh, còn phải chịu đựng sự bắt nạt của họ, giờ anh chỉ nghe một phía mà đã đến đây chất vấn tôi, thật quá đáng.”
“Tôi đã nghe chính miệng người trong cuộc nói…”
“Anh có bằng chứng không? Hay chỉ vì ganh ghét với người giàu mà muốn hủy hoại tôi?”
“Tôi không có! Cô đang vu khống tôi!” Thanh niên tức giận gào lên.
Tôi giật mình co rúm lại, như thể vừa phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng được.
“Nhìn anh quen quá nhỉ, thật không thể tin nổi, anh chính là kẻ đã bắt nạt tôi phải không? Lấy việc công làm việc tư không ai quản sao?”
Anh ta giận đến mất kiểm soát, cầm máy quay lên định ném về phía tôi.
Đột nhiên, một cánh tay chặn lại giữa không trung.
Chu Duật Hoài không biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt tôi.
“Nếu có khuynh hướng bạo lực, tiên sinh, tôi khuyên anh nên đi chữa bệnh.”
Ánh mắt Chu Duật Hoài lóe lên một tia sắc lạnh, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự đe dọa.
Thanh niên tức giận phản bác: “Tôi chỉ đại diện cho người trong cuộc của mình mà hỏi thôi! Cô ta vu khống tôi một cách trắng trợn!”
“Ồ.” Chu Duật Hoài khẽ cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt, nhẹ nhàng bẻ một cái, chiếc máy quay phát ra tiếng cạch và rơi xuống đất.
Ống kính vỡ nát trên đất.
“Dựa trên lời nói từ một phía, chất vấn người khác và còn sử dụng bạo lực để đe dọa an toàn của người khác, tôi cho rằng anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp và pháp luật cơ bản.”
“Nghề này, có lẽ không cần tiếp tục nữa.”
“Xin lỗi vì đã làm hỏng đồ của anh, anh có thể bàn bạc với luật sư của tôi về việc bồi thường, tiện thể chuẩn bị cả đơn biện hộ, vì luật sư của tôi sẽ khởi kiện anh.”
Nói xong, Chu Duật Hoài chỉnh lại kính, nắm tay tôi và kéo ra khỏi đám đông.
“Chu tiên sinh, về việc vợ anh liên quan đến bạo lực học đường, anh có ý kiến gì không?”
Một phóng viên chưa từ bỏ ý định, vẫn đuổi theo chúng tôi và hỏi.
“Tôi tin cô ấy.” Chu Duật Hoài nói nhẹ nhàng một câu, nhưng nặng như ngàn cân.
“Nhưng không có bằng chứng…”
Chu Duật Hoài dừng chân, lạnh lùng liếc qua người đặt câu hỏi, “Tôi là thẩm phán sao?”
“Anh tìm một người chồng để đòi công lý, không thấy nực cười sao?”
“Nếu muốn công bằng và chính nghĩa, thì cứ đi hỏi người khác, còn ở đây, tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ thiên vị vợ mình vô điều kiện. Đã rõ chưa?”
Phóng viên bị chặn họng, không thể nói được lời nào.
Chu Duật Hoài dường như nhớ ra điều gì, liền bổ sung: “Vợ tôi vẫn còn đang đi học, hôm nay các vị tự tiện đến phỏng vấn mà chưa có sự đồng ý của tôi. Tôi không khuyên các vị viết bất kỳ bài báo hay thông tin gì về việc này, trừ khi các vị muốn nhận đơn kiện từ tôi.”
Nói xong, anh ấy ôm eo tôi, “Về nhà thôi.”
Cho đến khi vào nhà, tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác căng thẳng từ cuộc đối đầu lúc nãy.
Chu Duật Hoài vứt áo khoác lên giá một cách tùy tiện, sau đó quay người vén tay áo của tôi lên, “Họ cắt à?”
“Không phải.”
Tôi mím môi, sau một hồi đắn đo, tôi nhìn chằm chằm vào Chu Duật Hoài và nghiêm túc nói: “Em đã nói dối. Họ chỉ dội nước lạnh lên người em thôi, còn tay phóng viên đó… cũng không phải là bạn học đã từng bắt nạt em năm xưa. Em làm vậy chỉ để trả thù anh ta.”
Nói xong, tôi cúi đầu chờ phản ứng của Chu Duật Hoài.
Anh tặc lưỡi, cười nói: “Nếu anh không nghe nhầm, thì em đang muốn nói rằng em không phải là người tốt?”
“Ừm… rất xấu xa.”
Đôi mắt sáng của Chu Duật Hoài phản chiếu hình ảnh của tôi, anh ấy khẽ cúi người, chống tay lên cửa, nhốt tôi trong một không gian nhỏ hẹp, buộc tôi phải đối diện với anh ấy.
“Vừa rồi thái độ của anh cũng rất rõ ràng, em làm gì cũng không sao cả. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của em để định nghĩa người xấu, thì anh nghĩ ‘người xấu’ là một lời khen.”
Tai tôi dần đỏ lên, tiếng cười của Chu Duật Hoài như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng khiến lòng tôi nhộn nhạo.
“Yên tâm đi, chuyện này cứ để anh lo. Nhà họ Chu tuy ít người nhưng anh không khuyên em tiếp xúc sâu với họ. Chúng ta có cuộc sống của riêng mình, không cần phải bận tâm đến bọn họ.”
Không hiểu sao trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập thình thịch.
Chu Duật Hoài nói xong, đang chuẩn bị đứng dậy.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, kéo cà vạt của anh ấy xuống, kiễng chân lên nhanh chóng hôn một cái lên má anh ấy.
Chu Duật Hoài sững sờ.