09.
“Ở đây chơi gì mà vui thế?”
“Đúng rồi, không uống rượu cùng bọn tôi à?”
“Nhanh lên, qua đây uống với bọn tôi đi.”
Lớp trưởng và vài người khác cầm ly rượu bước đến, khuôn mặt đỏ bừng ngắt lời tôi.
Tôi thầm nghĩ, hai vị “đại gia” mặt mày cau có thế này mà lớp trưởng cũng nhìn ra là chúng tôi “chơi vui” được à?
Nhưng mà cũng nhờ họ, không khí trở nên náo nhiệt với những lời chúc rượu, còn chủ động kéo hai “đại gia” mặt lạnh ra, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tạ Vân Kỳ lấy lại bình tĩnh, thuận theo đứng lên, vừa cúi người cài cúc áo vest, vừa cúi đầu ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Vấn đề của anh, để về nhà hỏi từ từ.”
Cổ tôi rụt lại, ý đe dọa này rõ ràng quá.
Đột nhiên cảm thấy… hơi sợ về nhà rồi.
Quay đầu lại, tôi thấy Tạ Vân Kỳ và Thẩm Ức đang cụng ly uống rượu đối đầu nhau.
Hai người cầm ly rượu, không ai nhường ai.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Ức là người gục xuống trước.
Tôi, đang uống nước trái cây, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Tạ Vân Kỳ thoáng hiện vẻ chế giễu, khẽ cười nhạt, rồi tặng Thẩm Ức một câu:
“Trẻ ranh miệng còn hôi sữa.”
Tôi: “……”
Sau đó anh ấy cầm ly rượu vang mạnh, bước dài đến trước mặt tôi.
Đặt ly rượu xuống, anh cúi người định nói gì đó với tôi.
Hơi rượu hòa lẫn với hương vị lạnh lùng trên người anh, khiến tôi ngửi mà cảm thấy choáng váng.
Anh gõ nhẹ vào đầu tôi, nghiêm túc dặn dò:
“Anh đi vệ sinh, em ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung.”
Tôi nhẹ nhàng chọc vào tay anh:
“Tạ Vân Kỳ, anh có phải say rồi không?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười thoáng qua, khẽ cười một tiếng, xoa đầu tôi:
“Anh không say.”
Ừm.
Không sửa cách tôi gọi, chắc chắn là anh say rồi.
Nhìn ánh mắt không còn tỉnh táo của anh, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến những tình huống xấu: ngã đập đầu, gặp người xấu bị lừa đi mất.
Tôi kéo váy lên một chút, lạch bạch chạy theo đến trước cửa phòng vệ sinh, đứng canh bên ngoài.
Vì chờ đợi nhàm chán, tôi lấy điện thoại ra định hỏi Đào Đào về chuyện tôi tỏ tình với Thẩm Ức.
Chuyện này tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Thẩm Ức đối với tôi chỉ là bạn cùng lớp, cho dù có là trò chơi “Thật hay Thách”, thì mấy câu tỏ tình sến súa đó cũng không phải phong cách của tôi.
Tôi nghĩ mãi không ra.
Mở khung chat, tôi gửi hai sticker khóc lóc, kể lại toàn bộ cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
Đào Đào đáp lại ngay bằng một đoạn tin nhắn thoại với tiếng cười như mấy bà dì hay ghép đôi.
“Bảo Thẩm Ức bỏ cuộc đi. Dù sao—cậu chỉ thích anh trai nhà mình thôi mà~”
Trong hành lang yên tĩnh, giọng Đào Đào vang lên rõ ràng vô cùng.
Tôi cuống cuồng nhấn nút giảm âm lượng.
Đào Đào đang nói linh tinh gì vậy!
Tôi hạ giọng, gửi lại một tin nhắn thoại:
“Dương Đào Đào, cậu nói vào trọng tâm đi! Khi nào tôi từng nói tôi thích Tạ Vân Kỳ hả? Tôi không thích anh ấy, nghe rõ chưa?!”
“Nghe rõ rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp pha chút khó chịu vang lên từ phía sau.
Tôi giật bắn mình, suýt nhảy dựng lên.
Quay lại, liền đối diện với ánh mắt mơ màng của Tạ Vân Kỳ.
Anh từng bước tiến lại gần, gương mặt lạnh lùng tỏa ra áp lực đáng sợ:
“Vậy em thích ai? Thằng họ Thẩm kia à?”
Theo phản xạ, tôi lùi lại hai bước, bĩu môi uất ức:
“Anh hung dữ cái gì! Em đâu có nói em thích Thẩm Ức.”
“Anh không hung dữ.”
Tạ Vân Kỳ kiềm chế hạ giọng, hỏi tiếp:
“Không thích Thẩm Ức, vậy em thích ai?”
Thích ai?
Trong đầu tôi bất ngờ hiện lên gương mặt của Tạ Vân Kỳ.
Tôi giật mình, ngước nhìn anh.
Tim tôi bất giác lỡ vài nhịp.
Tạ Vân Kỳ dường như mất kiên nhẫn, đưa tay giữ lấy cằm tôi:
“Trả lời!”
Tôi nhìn anh, vẻ mặt anh tuy uống say nhưng vẫn sắc bén.
Thái độ cứng rắn khiến tôi nổi máu cứng đầu, bật lại:
“Em… em không thể không thích ai được sao?”
“Không thể!”
Tạ Vân Kỳ giọng nói càng mạnh mẽ, âm lượng cũng lớn hơn.
Cơn giận trong tôi bùng lên, giọng cũng to không kém, cãi như trẻ con:
“Vậy anh nói đi! Nói em nên thích ai? Thích anh chắc?!”
Cả không gian như bị đóng băng.
Tôi sững lại, chợt nhận ra mình vừa nói cái gì.
Tạ Vân Kỳ cũng im lặng, ánh mắt anh khóa chặt vào tôi, lại hỏi:
“Thích anh, không được sao?”
10.
Thế giới như bị bấm nút tắt âm thanh.
Tôi nhìn người trước mặt mình.
Anh mặc vest chỉn chu, vóc dáng cao ráo, áo sơ mi đen căng lên vì cơ ngực, cánh tay rắn chắc lộ ra dưới ống tay áo xắn lên.
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra rõ ràng, cậu thiếu niên lớn lên bên tôi năm nào giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đẹp trai đầy cuốn hút.
Tạ Vân Kỳ thở dài.
Thế giới như có âm thanh trở lại.
“Hãy thích anh đi, Oanh Oanh.”
Trong đôi mắt anh pha lẫn mâu thuẫn, đau khổ và yêu thương, giọng nói như lời thì thầm:
“Anh luôn lo sợ, người khác sẽ không chăm sóc tốt cho em.”
Cơn gió đêm hè nóng bức thổi nhẹ qua khung cửa sổ, cuốn theo hơi rượu trong giọng anh, như có hạt cát, khiến trái tim tôi run rẩy.
Từ lúc còn nhỏ, anh đã luôn là “con nhà người ta” trong mắt mọi người.
Nụ cười rạng rỡ đầy tự tin, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời.
Tôi chưa từng thấy đôi mắt ấy trở nên ảm đạm và thất vọng đến vậy.
Và điều đó lại là vì tôi.
Hàng ngàn lời nghẹn nơi cổ họng.
Mũi cay xè.
Tôi bối rối cúi đầu, giọng nghèn nghẹn cố nén không khóc:
“Anh à, em đã lớn rồi.”
Em không còn là cô bé cứ chạy theo anh, cần anh chăm sóc nữa.
11.
Ánh trăng trong trẻo đổ dài trên đầu giường của Tạ Vân Kỳ đang ngủ say.
Những tia sáng nhạt rơi lưa thưa trên gương mặt anh, đẹp đến nao lòng.
Tôi chống cằm ngồi bên mép giường, nhìn anh đến xuất thần.
Hai năm trước, cũng chính trong căn phòng này.
Để lấy được bằng kép, Tạ Vân Kỳ phải ra nước ngoài trao đổi.
Đêm trước ngày bay, chúng tôi cuối cùng cũng hoàn thành trò chơi mà cả hai rất thích.
Tôi giơ tay cầm tay cầm lên, vui sướng hò reo, phấn khích kéo tay Tạ Vân Kỳ, ép anh đập tay với mình vài lần.
Anh cười chiều chuộng, đặt tay cầm sang một bên, để mặc tôi nghịch ngợm.
Cười một lúc, anh bất ngờ lật cổ tay, kéo tôi nhẹ nhàng về phía mình.
“Giang Oanh Oanh, nhớ kỹ, anh đi nước ngoài, em…”
Tôi học theo giọng điệu của anh, tranh nói trước:
“Phải tự chăm sóc bản thân, biết rồi, anh nói cả trăm lần rồi!”
“Đồ nhóc vô tâm!”
Tạ Vân Kỳ thở dài như bất lực, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự.
“Và… thôi, lúc đi anh sẽ nói.”
Nhưng ngày anh đi, anh chỉ nói “tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng anh bước vào cổng kiểm tra vé, cảm giác không nỡ của tôi lúc đó không hề mãnh liệt.
Thậm chí còn nghĩ rằng, không có anh quản, chắc mình sẽ thoải mái hơn.
Cho đến khi tôi về nhà, đứng trước cửa.
Nhìn cây quế mà tôi và Tạ Vân Kỳ trồng từ hồi tiểu học trong sân, đã bắt đầu nở vài bông hoa, cành lá ngạo nghễ vươn sang nửa sân nhà anh.
Hương thơm nhè nhẹ thoảng qua trong không khí.
Tôi mỉm cười, theo thói quen ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhưng bên tôi là khoảng trống không.
Đột nhiên thấy thế giới yên tĩnh đến mức quá đáng.
Nỗi nhớ muộn màng dâng trào như sóng vỡ.
Tiếng ve dần tắt, tôi cũng trở lại hiện tại.
Tạ Vân Kỳ nhíu mày, trông như đang khó chịu.
Tôi vội nghiêng người tới xem tình hình của anh.
Vừa tiến gần khuôn mặt anh, anh bỗng nhiên mở mắt.
Tôi giật mình, định lùi lại, nhưng eo đã bị bàn tay mạnh mẽ của anh giữ chặt.
Sau đó, anh bất ngờ dùng lực kéo tôi vào lòng.
Tầm nhìn đảo lộn, tôi bị anh đè xuống dưới.
“Giấc mơ hôm nay.”
Anh nhíu mày, ngón tay cái khẽ lướt qua môi tôi, ngẫm nghĩ hai giây, thì thầm:
“Thật quá chân thực.”
Nói rồi, tay anh luồn vào tóc tôi, đỡ lấy gáy, cúi xuống.
Không báo trước, môi anh chạm vào môi tôi.
“Ưm…”
Môi chạm môi, đầu tôi như nổ tung.
Tôi lập tức đẩy anh ra.
Tạ Vân Kỳ nhướng mày không vui, mái tóc lòa xòa che đôi mắt đong đầy nét mơ màng và khao khát.
Tôi chưa từng thấy anh mang dáng vẻ như muốn xâm chiếm người khác mãnh liệt đến thế.
Hoảng hốt, tôi cố đẩy anh ra, nhưng sức của tôi trước anh chẳng khác gì mèo cào.
Anh ấy hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi nóng bừng cả người, không thể chịu nổi mà cúi gằm xuống.
Tạ Vân Kỳ đưa tay, ba ngón tay thon dài giữ chặt lấy hai má tôi, đôi mắt đen láy như muốn mê hoặc tâm trí.
Giọng anh khàn khàn: “Không thích sao?”
Đôi mắt tôi run rẩy dữ dội, cắn chặt môi, xấu hổ không nói được lời nào.
Tạ Vân Kỳ đột nhiên nhếch môi cười, nghiêng người cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, giọng anh xen lẫn sự đắc ý khó giấu:
“Hóa ra là thích.”