Tôi, một người nổi tiếng hạng mười tám bị lãng quên.
Vì ăn uống quá ngon mà bất ngờ nổi tiếng trong làng giải trí.
Không kén món chính, không kiêng thịt, ăn toàn tinh bột từ đầu đến cuối.
Sức hút từ việc ăn uống của tôi khiến mọi người phải chú ý.
Có một nam minh tinh đùa rằng muốn cưới tôi, sau đó về nhà nấu ăn riêng cho tôi.
Kết quả là một thái tử gia trong giới Bắc Kinh phải đích thân lên tiếng:
“Tôi chỉ đi công tác thôi, không phải đã chết, đừng có mà mơ tưởng đến cơm của vợ tôi.”
1
Tôi là An Ninh.
Một nghệ sĩ tuyến mười tám vô danh trong giới giải trí, chẳng có fan thật nào trên mạng, toàn nhờ ba vạn fan ảo mua với giá năm mươi tệ để chống lưng.
Quản lý của tôi không tin số mệnh, cứ khăng khăng rằng tôi sẽ nổi tiếng.
Sau khi cầu cạnh khắp nơi, cuối cùng cũng nhờ quan hệ đưa tôi lên làm khách mời nền cho một chương trình ẩm thực hot.
Trước khi quay, quản lý căn dặn:
“Nhớ đấy, cô phải giữ hình tượng mỹ nữ lạnh lùng, nói ít thôi.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Khi ghi hình, tôi rất ngoan, cả buổi chỉ nói đúng ba câu:
“Chào mọi người, tôi là An Ninh.”
“Cho tôi thêm ba muỗng cơm nữa.”
“Mấy món cá, tôm, móng giò còn chưa đụng tới kia, lát nữa tôi mang về được không?”
Đạo diễn chương trình nhìn tôi đầy chán ghét, phất tay bảo tôi tùy ý.
Khi tôi vui vẻ ôm túi đồ ăn thừa hạng sang rời khỏi trường quay, quản lý tôi đã xấu hổ đến mức che mặt chạy trốn.
Ừm, tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn thôi mà!
Tuần tiếp theo, chương trình thực tế về ẩm thực đó lên sóng.
Dù tôi chỉ có vài giây lên hình với tư cách “phông nền”, nhưng lại bất ngờ leo lên top tìm kiếm.
Cư dân mạng bình luận đầy mỉa mai:
“Không hiểu sao, nhìn nghệ sĩ vô danh này ăn cơm lại có cảm giác thiêng liêng đến lạ.”
“Khi cô ấy nhìn thấy móng giò, mắt sáng rực lên, như thể thức ăn có thể điều khiển não bộ vậy…”
“Khí thế ăn uống bùng nổ, làm tôi cũng phải ăn liền hai bát cơm. Tôi hận!”
“Hoàn toàn là bản năng, không có chút do dự, ăn uống đầy tính dã thú.”
“Lâu lắm rồi mới thấy một nữ minh tinh ăn thật mà không làm màu như thế, tôi theo fandom cô ấy luôn. Mà khoan, nghệ sĩ vô danh này tên gì ấy nhỉ?”
Thậm chí, các tài khoản truyền thông còn làm meme từ cảnh tôi “ba miếng hết một con lợn”.
TikTok, Kuaishou, Bilibili, khắp nơi đều tràn ngập hình ảnh của tôi, trở thành nguồn cảm hứng hot cho các blogger.
Đêm hôm đó, tôi tăng liền mấy triệu người theo dõi, độ hot còn áp đảo cả scandal về chuyện đời tư của một ngôi sao lớn.
…
Quản lý của tôi bàng hoàng.
Tôi cũng ngỡ ngàng.
Tôi… cứ thế mà nổi tiếng rồi sao?
2
Quản lý tôi lập tức bác bỏ hình tượng “mỹ nhân lạnh lùng” mà công ty đã định hướng cho tôi.
Anh ta tràn đầy một sự điên cuồng khó tả.
“Từ nay, cô sẽ mang hình tượng ‘thánh ăn’!”
“Ăn! Cứ ăn thoải mái vào!”
“Chỉ cần không chết, cứ ăn đến cùng!”
Tôi cũng hơi phấn khích.
Ăn uống công quỹ, không bị giới hạn.
Quá đã!
Để củng cố hình tượng, quản lý nhanh chóng nhận cho tôi tham gia chương trình thực tế ngoài trời “Ăn Cơm Chưa?”.
Chương trình này chủ yếu xoay quanh việc nấu ăn, ăn uống, ngủ nghỉ và làm việc.
Rất nhiều minh tinh khen ngợi đồ ăn của thầy Vương – khách mời cố định của chương trình.
Nhưng đằng sau đó, chương trình thường xuyên lên hot search vì những câu chuyện hậu trường về đấu đá ngầm, ăn giả, đồ ăn dở, hạ bệ lẫn nhau. Những phân tích về biểu cảm ngầm và những tin đồn từ chương trình đã trở thành một hiện tượng “văn học” trong làng giải trí.
Đó là “học thuyết ăn uống”.
Nổi đình nổi đám.
…
Ừm, “ăn uống” chắc không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Còn tôi.
Không rơi lệ vì trần thế, chỉ thao thức vì ăn uống.
Chấm dứt cuộc đời tạm bợ, bắt đầu công việc.
Ngừng lười biếng, xách mông lên đi làm.
Vừa đặt chân đến phim trường, tôi vẫn đang cắn dở một cái bánh trứng kẹp thì vô tình ngẩng đầu lên nhìn.
Phía xa, một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản đang ngồi đó, gương mặt thờ ơ, để mặc làn gió nhẹ lướt qua.
Vai rộng, eo thon, lưng thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú.
Kết hợp với phong cảnh đồng quê của phim trường, trông cứ như một ngôi sao hàng đầu đang chụp ảnh tạp chí.
Toàn bộ nhân viên và khách mời đều vây quanh anh ta, nịnh nọt hỏi han đủ điều.
Quản lý của tôi nhanh chóng kéo tôi lại, thì thầm bên tai.
“Đó là ông lớn trong giới Bắc Kinh, Thẩm Kỳ Văn.”
“Thật kỳ lạ, nhân vật tầm này sao lại chịu xuất hiện trên show thực tế nhỉ?”
Tôi hoàn hồn, lẩm bẩm: “Chắc anh ta cũng thèm ăn thôi.”
Quản lý lập tức gõ nhẹ một phát lên trán tôi, vẻ mặt bất lực.
“Cô tưởng ai cũng như cô, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn chắc?”
Tôi cười ngượng.
Quản lý lắc đầu thở dài.
“Lát nữa cô cũng đi chào hỏi một chút, rót nước, gắp đồ ăn, đừng chỉ biết ăn, đang livestream toàn quốc đấy.”
“Nhưng cũng đừng quá nịnh nọt, chỉ cần để vị đại lão này chú ý đến cô là được.”
“Biết đâu ông ấy vui miệng bố thí cho cô chút tài nguyên, cô có thể dễ dàng bước lên tuyến một.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, ăn xong miếng bánh cuối cùng, tôi xốc lại tinh thần, tiến vào phim trường.
Trên màn hình livestream, loạt bình luận bắt đầu hiện lên:
“Bạn ăn chung trên internet của tôi đến rồi, đã chuẩn bị sẵn mì gói chờ cùng ăn!”
“An Ninh vừa xuất hiện, đã đến lúc kiểm chứng xem đồ ăn của khách mời cố định có thật sự ngon không.”
“Chết tiệt, góc nhìn này quá sắc bén!”
“Đây là muốn phá hủy danh tiếng của thầy Vương sao hahahaha!”
3
Nhờ đợt hot search lần trước, tôi cũng coi như có chút danh tiếng.
Từ nghệ sĩ tuyến mười tám mờ nhạt vươn lên thành mỹ nhân tuyến năm.
Các khách mời khác khi thấy tôi đều lịch sự chào hỏi, chỉ riêng Thẩm Kỳ Văn, anh ta chỉ lơ đễnh cúi mắt, thái độ hờ hững như chẳng hề để tâm đến sự có mặt của tôi.
Tôi cũng lần lượt chào đáp lễ.
Đồng thời nhanh chóng liếc qua nguyên liệu nấu ăn trong bếp.
Hải sản đủ loại!
Tuyệt vời!
Các loại thịt!
Rất tốt!
Rau củ đa dạng!
Cực kỳ tốt!
Nấm tươi phong phú!
Tốt vô cùng!
Không có thứ gì cần kiêng kỵ.
Sau màn chào hỏi xã giao, tôi định lặng lẽ vào bếp phụ giúp, tiện thể xin các tiền bối cho ít cay thôi.
Đúng lúc này, Thẩm Kỳ Văn, người nãy giờ ít nói, đột nhiên cất giọng:
“Khát rồi.”
Giọng điệu cứ như đang chờ ai phục vụ vậy.
Ngay lập tức, bình luận trong livestream bùng nổ:
“Người khác mà ngạo mạn như thế là tôi chửi liền, nhưng đây là Thẩm Kỳ Văn, tôi không thể chửi được.”
“Xin hỏi, tại sao không thể chửi? Dù đẹp trai, nhưng thái độ kiểu này cũng thật bất lịch sự.”
“Lên TV, mở kênh thời sự xịn nhất ra xem, tin tức vừa phát lại đấy, nhìn thử xem ông ấy ngồi hàng nào trong hội nghị thương mại quan trọng nhất nước.”
“… Cảm ơn, tôi đã xem rồi. Chồng tôi mà ngồi C vị hàng đầu trong hội nghị cấp cao, có kiêu ngạo chút cũng đâu sao!”
…
Các khách mời khác cũng ngớ người khi nghe câu nói của Thẩm Kỳ Văn.
Nhưng ngay sau đó, họ thi nhau lao đến rót nước, cuối cùng một tiểu sinh lưu lượng nhanh chân giành được cơ hội.
Anh ta cúi người cung kính, dâng lên một ly trà.
“Thẩm tổng, ngài nếm thử trà này xem sao, rất ngon đấy ạ.”
Nhưng Thẩm Kỳ Văn không chạm vào, cũng chẳng nhận lấy.
Anh ta chỉ nhấc mí mắt, ánh mắt lướt qua mọi người, trực tiếp dừng lại trên người tôi.
“Em lại đây.”
4
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngẩn ra, đưa tay chỉ vào mình.
“Tôi á?”
Thẩm Kỳ Văn gật đầu, nhướng mày, vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Không thì ai?”
“Ồ.”
Tôi đành đi qua, thoải mái ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Sau đó rót một ly nước lọc nhạt nhẽo đặt trước mặt Thẩm Kỳ Văn.
Cạch.
Có lẽ tôi hơi mạnh tay, nước trong ly văng ra không ít, thậm chí còn có mấy giọt bắn thẳng lên tay anh ta.
!
Tất cả khách mời và nhân viên đều nhìn tôi với ánh mắt “cô điên rồi sao”.
Bình luận trong livestream lúc này:
【Trời ơi, An Ninh hơi liều rồi đấy, định dùng “tính cách chân thật” để thu hút sự chú ý của Thẩm Kỳ Văn à?】
【Nữ minh tinh lần trước cố tình gây chú ý với Thẩm Kỳ Văn, cỏ trên mộ đã cao ba mét rồi.】
【Mới có chút thiện cảm đã bắt đầu làm màu, muốn nổi quá hóa dại.】
【Khoan đã, sao tôi cứ có cảm giác Thẩm Kỳ Văn như đã quen biết An Ninh từ trước vậy?】
Phía ngoài ống kính, quản lý của tôi điên cuồng nháy mắt ra hiệu, bảo tôi đừng có tự tìm đường chết, mau chóng xin lỗi.
Nhưng giữa ánh mắt dõi theo của cả trường quay, Thẩm Kỳ Văn chỉ hờ hững lau đi những giọt nước bắn trên tay.
Anh ta chậm rãi cầm ly nước lên uống.
Bàn tay cầm ly nước thon dài, đẹp mắt.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bụng tôi đột nhiên réo lên vài tiếng.
Âm thanh được chiếc micro gắn trên người thu lại, khuếch đại lên, khiến tất cả mọi người xung quanh đều nghe rõ mồn một.
Sắc mặt họ lần này không chỉ trắng bệch mà còn chuyển sang xanh lét.
Quản lý tôi trợn trừng mắt, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng để ngất xỉu giả chết.
Bình luận trong livestream nổ tung:
【Đây không còn là “thánh ăn” nữa rồi, mà là “thánh ngu”.】
【Bạn ăn chung trên internet của tôi, dìu đi hộ cái.】
【Ừm… không ai để ý là hình như Thẩm Kỳ Văn vừa bất đắc dĩ cười nhẹ sao?】