Tôi ngồi bật dậy—

Lục Chước lại thực sự nhận lấy chai đó, còn nhìn miệng có vẻ như đang nói ‘cảm ơn’. Bạch Nhân Nhân mừng rỡ, rời đi với bước chân nhẹ bẫng.

Tôi không nói lời nào, mặt không cảm xúc kéo chăn tắm trùm lại.

“Anh ấy chết rồi.”

Buổi tối, tôi vào lều sớm, không thèm để ý đến ai.

Nghệ sĩ cello vừa vào đã ném cho tôi một chai nhỏ.

Tôi mơ hồ đón lấy chai nhỏ:

“Cái gì đây?”

“Cậu nhóc thanh mai của cậu đưa đấy, cậu ta nói…”

Nghệ sĩ cello trợn mắt, cố bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Lục Chước:

“Tuế Tuế dễ bị muỗi cắn vào ban đêm.”

Cô ấy bĩu môi, đánh giá chai thuốc chống muỗi:

“Tớ thấy đây chính là thứ mà bạn học mới kia đưa ban ngày, đúng là lấy hoa dâng Phật mà.”

Cô ấy tặc lưỡi, kết luận.

Tôi rất cố gắng mới nhịn được nụ cười, cao ngạo hừ một tiếng:

“Tớ không thèm dùng đồ của tân sinh đó.”

….

Sáng hôm sau, tôi thẳng tiến đến chỗ Bạch Nhân Nhân, đặt chai thuốc vào tay cô ta:

“Trả lại cho cô.”

Sắc mặt Bạch Nhân Nhân lập tức trắng bệch:

“Sao lại ở chỗ cô?”

Tôi không buồn đáp, xoay người rời đi. 

Không có Lục Chước, tính khí tôi có vẻ còn tệ hơn.

Buổi trưa, tên phó thủ lĩnh phiền phức lại xuất hiện gây chướng mắt:

“Nghe nói tối nay có mưa sao băng, tiểu thư Ninh, hay là…”

Tôi ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên phát hiện Bạch Nhân Nhân lại đi tìm Lục Chước. Lần này khoảng cách không xa, giọng nói nghẹn ngào của cô ta truyền đến rõ mồn một:

“Đó là quà em tặng anh… Anh không thấy làm vậy quá tàn nhẫn với em sao?”

Lục Chước vẫn chăm chú nhìn về phía tôi và phó thủ lĩnh, giọng nói hờ hững, không để tâm:

“Tôi bảo vệ sĩ chuyển khoản cho cô, tưởng rằng là bán lại.”

“Lục Chước! Anh quá đáng lắm!”

Bạch Nhân Nhân giậm chân, khóc lóc chạy đi. Ngay giây tiếp theo, Lục Chước lập tức sải bước đi thẳng về phía tôi. Tôi lập tức quay đầu sang phó thủ lĩnh, cố ý lớn giọng:

“Không phải tối nay hẹn xem mưa sao băng sao? Tớ cũng muốn xem.”

“Tuế Tuế…”

Tôi thẳng thừng phớt lờ ánh mắt phức tạp của Lục Chước.

Sau khi chốt hẹn với phó thủ lĩnh, tôi lập tức chui thẳng vào lều, đi ngủ. Sau khi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là gương mặt đầy lo lắng của nghệ sĩ cello.

“Ninh Tuệ! Lục Chước và Bạch Nhân Nhân đều mất tích rồi!”

9.

Điện thoại mãi không có ai bắt máy. Hơn nữa, tất cả các thiết bị định vị trên người Lục Chước đều kỳ lạ mất tín hiệu.

Tôi ép mình phớt lờ nhịp tim hỗn loạn, lạnh lùng ra lệnh:

“Kiểm tra camera giám sát.”

Trong màn hình, Lục Chước và Bạch Nhân Nhân cùng nhau đi vào kho hàng, sau đó bị quản lý kho ngáp dài vô ý khóa nhốt bên trong.

Nghệ sĩ cello nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, cẩn trọng dò xét sắc mặt tôi:

“Ninh Tuế…”

Tôi chỉ hít sâu một hơi, siết chặt chiếc áo khoác mỏng trên người:

“Phiền cậu gọi bảo vệ giúp tôi.”

Cô ấy ngập ngừng, giọng nói có chút e dè:

“Chúng ta thực sự nên vào sao? Nhỡ đâu…”

“Tôi chỉ biết, anh ấy bị chứng sợ không gian kín.”

Tôi hất cằm, nhóm bảo vệ vội vàng dùng dụng cụ phá cửa xông vào. Ánh sáng rọi vào bóng tối của nhà kho, tôi ngay lập tức nhìn thấy Lục Chước.

Anh tựa vào góc khuất, toàn thân cứng đờ. Ở trạng thái này, mọi giác quan của Lục Chước đều trở nên trì trệ.

— Ngoại trừ đối với tôi.

Gần như ngay khi tôi bước vào, anh lập tức quay đầu nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, aAnh khẽ mấp máy môi, tôi nhìn ra hai chữ “Tuế Tuế”. 

Tôi vẫn còn giận anh, nhưng tim tôi lại mềm nhũn.

Đúng lúc này, Bạch Nhân Nhân từ đâu xông ra, vẻ mặt hoảng loạn muốn giải thích:

“Đừng… đừng hiểu lầm! Chúng tôi không làm gì cả, tôi chỉ…”

Tôi hoàn toàn phớt lờ cô ta, chỉ nghiêng đầu nhìn Lục Chước, nhẹ nhàng nói:

“Em mệt rồi.”

Tôi nũng nịu đưa ra yêu cầu:

“A Chước, cõng em.”

“Cô sao có thể thiếu tôn trọng người khác như vậy?!”

Bạch Nhân Nhân rốt cuộc cũng hoàn hồn, phẫn nộ bật thốt, cô ta giống như một vị cứu thế, chắn trước mặt Lục Chước, giọng đầy chính nghĩa:

“Anh ấy sẽ không nghe theo cô! Anh ấy đâu phải con chó của cô!”

Tôi vẫn không để ý đến cô ta, chỉ kiêu ngạo nhấc cằm:

“Hửm?”

Lời vừa dứt, Lục Chước không nói một lời, lạnh nhạt đẩy cô ta sang một bên. Ánh mắt anh tối sâu, nhìn tôi chăm chú, khóe môi tái nhợt khẽ cong:

“Gâu.”

Bạch Nhân Nhân mặt trắng bệch, không thể tin được, lảo đảo lùi một bước. 

Lục Chước thậm chí không dành cho cô ta một ánh nhìn, chỉ ngoan ngoãn cúi xuống, ngồi xổm trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu nhìn anh.

Anh sạch sẽ đến mức cố chấp, quần áo lúc nào cũng tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi. Nhưng giờ đây, vạt áo của anh lấm tấm vết bẩn, mà anh lại chẳng hề bận tâm.

Anh chỉ nhẹ giọng cầu xin:

“Tuế Tuế, chúng ta làm hòa đi.”

Tôi im lặng một lúc, rồi bật cười, giống như rất nhiều lần trước đây, nhảy lên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh một cách thân mật. Lúc đi ngang qua Bạch Nhân Nhân, tôi thấp giọng than phiền:

“A Chước, người anh lạnh quá.”

Anh nhẹ giọng đáp:

“Ừ, vậy em ôm chặt hơn đi.”

Tôi lại nói:

“Hôm nay giày em cứng quá, cọ đỏ cả mắt cá chân rồi.”

Anh vẫn giống như mọi lần trước, dịu dàng đáp lại:

“Được, về bôi thuốc cho em.”

Tôi bướng bỉnh nhấn mạnh:

“Nhưng em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Giọng nói Lục Chước hơi trầm xuống, mang theo chút nặng nề:

“Anh chỉ là… mơ thấy em nói rằng, em đối với anh chỉ là một thói quen.”

“Chỉ vì vậy?”

Tôi tức đến mức đập mạnh một cái lên vai anh:

“Anh ngốc sao? Sao có thể coi giấc mơ là thật!”

Tôi truy hỏi:

“Rồi sao nữa? Sau đó thì sao?”

Lục Chước do dự trong vài giây, giọng nói có chút khô khốc:

“Sau đó… em thích người khác, rồi sống một cuộc đời rất dài, rất hạnh phúc.”

Dù đang buồn ngủ, tôi vẫn không khách khí cắn một phát lên vai anh:

“Lại lừa em!”

Anh khẽ run, giọng nói hơi nghẹn lại:

“Không có.”

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng anh khẽ run, thì thầm:

“Tuế Tuế, em nhất định phải bình an.”

10.

Đêm hôm đó, chúng tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ cơn mưa sao băng.

Nửa đêm về sáng, chẳng ai có ý định ngủ, cả nhóm cùng nhau đi dọc bãi biển nhặt vỏ sò. Bỗng nhiên, từ khóe mắt, tôi bắt gặp một thứ gì đó.

Tiếng kinh hô dồn dập vang lên, trong khoảnh khắc hỗn loạn, tôi loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của Lục Chước tái mét, mắt anh bỗng nhiên co rút:

“Tuế Tuế!”

Ngay giây tiếp theo, một con sóng lớn ập tới, nhấn chìm tôi vào lòng biển cả. Vị mặn của nước biển ồ ạt xâm chiếm tai, mũi, cổ họng tôi.

Mắt tối sầm lại, tôi mất đi ý thức.

Khi tôi mở mắt lần nữa, Lục Chước đang ôm chặt tôi trong lòng, cả người anh run rẩy dữ dội.

Tôi nhìn quanh, khung cảnh toàn một màu trắng—

— Là bệnh viện.

Theo phản xạ, tôi vỗ nhẹ lên lưng anh, nhẹ giọng trấn an:

“A Chước, em không sao rồi.”

Nghệ sĩ cello đứng cạnh, mắt vẫn còn đỏ hoe:

“Nếu không phải Lục Chước đột nhiên nhảy xuống biển, chúng tôi đều không nhận ra cậu bị sóng cuốn đi!”

Cô ấy vỗ vỗ ngực, giọng còn run:

“May mắn quá…”

“Nhảy xuống biển?”

Tôi mắt đỏ hoe, lập tức cao giọng:

“Trường học có cứu hộ cơ mà, anh không cần mạng nữa sao?”

Lục Chước tái nhợt đến gần trong suốt, khẽ ho nhẹ, giọng trầm khàn:

“Tuế Tuế, em không sao là tốt rồi.”

“Anh ngốc quá, nhất định phải theo em đi…”

“Đừng nói từ đó!”

Lục Chước đột ngột siết chặt quai hàm, gương mặt căng cứng đầy bất an hiếm thấy, giọng anh khẽ run:

“Tuế Tuế, anh không muốn nghe.”

“A Chước…”