11
Hôm qua sau khi anh ấy rời đi, anh không hề quay về.
Cũng không nhắn một tin hay gọi một cuộc nào cho tôi.
Hóa ra, anh ấy vẫn ở cùng với Hứa Tri Hạ và mấy người anh em của mình à?
“Xin lỗi, nhưng mấy người là ai?”
Đồng nghiệp của tôi nghe ra giọng điệu không mấy thân thiện của Hứa Tri Hạ, bèn lên tiếng không vui.
Hứa Tri Hạ che miệng cười khẽ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…
“Anh ấy là ai?”
Cô ta liếc nhìn Tiêu Sở, khóe môi cong lên đầy ý tứ, đôi mắt tràn đầy đắc ý.
Dường như cô ta đã chắc chắn rằng Tiêu Sở sẽ khó chịu.
Thật ra, tôi cũng hơi áy náy.
Dù tôi và Tiêu Sở là vợ chồng hợp đồng, nhưng trên danh nghĩa, tôi vẫn là người đã có gia đình.
Hoàn cảnh hiện tại đúng là có chút không thích hợp.
Dù tôi không biết gì về chuyện đồng nghiệp muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng với tư cách là người trong cuộc, tôi…
“Vợ!”
Khi tôi còn nghĩ rằng Tiêu Sở sẽ nổi giận rồi quay người bỏ đi, thì anh ấy đột ngột cất giọng.
Tôi sững sờ.
Ngay cả đồng nghiệp bên cạnh tôi cũng bàng hoàng.
“Vợ?”
“VỢ?!”
Đồng nghiệp của tôi đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“Đây là chồng cậu á?”
“Không ngờ cậu thực sự kết hôn rồi?”
“Nhưng không đúng! Cậu chưa từng đeo nhẫn cưới mà!”
“Minh Khê, rốt cuộc chuyện này là sao?!”
Những câu hỏi dồn dập của họ khiến tôi có chút choáng váng.
Không ngờ Tiêu Sở lại kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Đúng, tôi là chồng của Minh Khê.
“Chúng tôi thực sự đã kết hôn, là có giấy chứng nhận hợp pháp hẳn hoi.
“Còn nhẫn cưới, tôi đã đặt làm riêng từ lâu rồi.
“Vốn định chờ đến khi tổ chức tiệc cưới mới tặng cho cô ấy, nhưng…
“Các bạn nói đúng, tôi nên trao nhẫn sớm hơn. Đây là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa!”
Tiêu Sở vô cùng bình tĩnh, thái độ lịch sự và nhã nhặn, hoàn toàn không giống người vừa đến chất vấn vợ mình.
Không những vậy, anh ấy còn hào phóng thanh toán cả bàn tiệc của chúng tôi.
Đồng nghiệp của tôi không ngờ anh ấy lại quá tinh tế như vậy, lập tức đổi thái độ, còn kéo anh ấy ở lại ăn cùng.
Tôi cứ tưởng Tiêu Sở sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh ấy chỉ quay sang nói vài câu với hai người anh em và Hứa Tri Hạ, sau đó thực sự ngồi xuống.
Hứa Tri Hạ nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau đó hừ lạnh, giẫm mạnh gót giày rồi bỏ đi.
Hai người anh em của Tiêu Sở cũng nhìn tôi với ánh mắt như lần đầu tiên thấy tôi vậy.
Thậm chí, họ còn lần đầu gọi tôi một tiếng:
“Chào chị dâu!”
Rồi họ vẫy tay chào tôi, rời khỏi nhà hàng.
12
Tiêu Sở ngồi lại cùng tôi, ăn trọn bữa trưa.
Sau đó, anh ấy còn kiên quyết muốn đưa tôi về công ty.
Khi thấy chiếc Maybach đỗ ngay trước cửa, đồng nghiệp của tôi đồng loạt “Ồ…” một tiếng rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.
Chờ mọi người rời đi hết, Tiêu Sở mới mở cửa xe, làm động tác mời:
“Công chúa, mời lên xe.”
Tôi do dự một chút, rồi nói:
“Anh bận thì cứ đi trước đi, tôi có thể tự về công ty.”
Tiêu Sở hơi khựng lại, rồi nhẹ giọng:
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Thấy Tiêu Sở vẫn kiên trì đứng bên cửa xe, tôi đành phải lên xe trước.
Sau khi xe lăn bánh, không khí trong xe có phần ngượng ngập.
Nhớ lại việc Tiêu Sở đã đứng ra bảo vệ tôi trước mặt mọi người, tôi nghĩ mình nên giải thích một chút.
“Chuyện hôm nay… tôi không biết đồng nghiệp sắp xếp buổi xem mắt. Tôi chỉ biết khi đến nơi.”
Rõ ràng tôi cảm nhận được bầu không khí trong xe không còn căng thẳng như trước, bèn nói tiếp:
“Họ không biết tôi đã kết hôn, nên… anh đừng để bụng.”
Tiêu Sở vẫn không nói gì.
Nghĩ rằng anh ấy không muốn để ý đến tôi, tôi cũng lặng lẽ im lặng.
Xe nhanh chóng đến công ty, tôi bảo Tiêu Sở dừng ở chỗ cũ như mọi khi, nhưng anh lại đỗ xe ngay trước cổng chính.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Anh nhàn nhã quay đầu lại: “Tôi nghĩ trước đây mình đã sai.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
Tiêu Sở cười lắc đầu: “Xuống xe đi, tan làm tôi đến đón em.”
Tôi hơi ngơ ngác bước xuống xe.
Xung quanh là ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp ở bộ phận khác.
Qua cửa kính xe, tôi lại thấy những dòng chữ trôi nổi xuất hiện.
【Aaaaaa bá đạo tổng tài quá đỉnh! Anh ấy đổi chiến thuật rồi, không đi đường “nước ấm nấu ếch” nữa mà chuyển hẳn sang phong cách bá đạo tổng tài rồi!】
【Chậc chậc, trước đây kìm nén bản thân, cố làm một người chồng lịch sự có chừng mực, giờ thì chắc hối hận lắm đây!】
【Nhưng anh ta vẫn chưa biết tối qua mình nằm viện cả đêm, điện thoại lại bị nữ phụ tâm cơ nghe máy, bây giờ nữ chính chắc chắn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ rồi!】
【Hồi trước tôi còn nghĩ bạch nguyệt quang tốt đẹp lắm, hóa ra cô ta chỉ là hàng giả thôi, thật đáng ghê tởm!】
【Thật tội cho anh tổng tài, suýt mất nửa cái mạng, không những không được vợ quan tâm, khó khăn lắm mới ra ngoài ăn bữa cơm thì lại thấy vợ mình đi xem mắt, cú sốc này chắc đau lắm!】
Tôi nhìn Tiêu Sở vẫy tay chào mình, những dòng chữ mới từ từ biến mất.
Hóa ra tối qua anh ấy không ở nhà Hứa Tri Hạ sao?
Tôi cắn môi, định hỏi anh.
Nhưng nghĩ lại, cả buổi sáng anh không chủ động liên lạc với tôi, chắc cũng không muốn tôi lằng nhằng hỏi han, nên tôi đành cất điện thoại đi.
Buổi chiều, đột nhiên có người gửi trà sữa cho toàn bộ công ty.
Chỉ có điều, riêng ly của tôi còn đi kèm một bó hoa hồng nhập khẩu từ Pháp.
Lúc này, ai cũng đoán ra người gửi là ai.
Suốt cả buổi chiều, đồng nghiệp trong công ty không ngừng dò hỏi về thân phận của Tiêu Sở.
Vậy nên, vừa đến giờ tan làm, tôi liền vội vã chạy ra khỏi công ty.
Không ngờ, dưới sảnh công ty, Tiêu Sở đã đổi sang lái một chiếc Porsche Cayenne chờ sẵn.
Không muốn đứng trước công ty quá lâu, thấy Tiêu Sở mở cửa xe, tôi liền nhanh chóng lên xe.
Trên đường đi, Tiêu Sở vài lần nhìn tôi suýt bật cười.
Tôi bất lực: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Sở quay sang nhìn tôi: “Tôi không ngờ phản ứng của em lại đáng yêu như vậy.”
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đành im lặng.
Nhưng không lâu sau, tôi phát hiện con đường này không phải đường về nhà.
“Chúng ta không về sao?”
Tiêu Sở liếc nhìn tôi, khóe môi khẽ cong: “Đưa em đến một nơi.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm.
Không ngờ, anh ấy lại đưa tôi đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng.
13
Từ khi kết hôn, tôi và Tiêu Sở rất hiếm khi ra ngoài cùng nhau.
Chưa từng có chuyện đi ăn riêng như thế này.
Anh ấy lúc nào cũng giữ một khoảng cách lịch sự với tôi.
Ngoài việc sống chung dưới một mái nhà, thế giới bên ngoài gần như không ai biết chúng tôi là vợ chồng.
Hôm nay, trong bữa ăn, Tiêu Sở vẫn chu đáo như mọi khi.
Không chỉ gọi toàn món tôi thích, mà còn phối hợp với không khí của nhà hàng, đích thân cài lên đầu tôi một chiếc bờm sừng hươu đáng yêu.
Đúng lúc tôi còn đang thắc mắc vì sao Tiêu Sở nhất định phải đưa tôi đến đây, thì đột nhiên anh ấy lấy ra một chiếc hộp.
Bên trong… là một cặp nhẫn đôi.
Chiếc nhẫn dành cho nữ lấp lánh dưới ánh đèn, trên đó đính một viên kim cương hồng to sáng rực.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Tiêu Sở quỳ xuống trước mặt mình, lại ngẩn ngơ nhìn anh ấy đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi.
“Minh Khê, em đã là người của anh rồi, biết không?”
“Cả đời này!”
Những dòng chữ vốn đã biến mất nay lại điên cuồng hiện lên.
【Aaaa cuối cùng cũng đeo lên tay nữ chính rồi! Chiếc nhẫn đã chuẩn bị bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của nó, hạnh phúc quá!】
【Tôi đã nói từ đầu, nam chính cứ từ từ từng bước là sai lầm! Đáng ra phải thể hiện bá đạo từ sớm mới đúng, nhìn xem, giờ thì đã đeo nhẫn lên tay nữ chính rồi này!】
【Nam chính đúng là lãng phí mấy năm trời! Nhìn xem, rõ ràng chỉ cần mạnh dạn một chút là đã chiếm trọn trái tim nữ chính!】
14
Về đến nhà, đầu tôi vẫn còn hơi mơ hồ.
Tôi nhớ rất rõ, hôm qua chúng tôi mới thống nhất là một tuần sau sẽ ly hôn.
Thậm chí tôi còn đã dọn dẹp hết những thứ cần mang theo sau khi ly hôn.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, tôi vẫn thấy nó không thật chút nào.
Cảm giác như Tiêu Sở hôm nay có gì đó sai sai…
Không lẽ là tác dụng phụ của dị ứng?
Thấy Tiêu Sở đang thay giày, tôi không nhịn được hỏi: “Anh… tình trạng dị ứng của anh thế nào rồi?”
Tôi thấy rõ ràng anh ấy hơi khựng lại, sau đó đưa tay gãi cổ rồi mới quay sang nhìn tôi.
“Em phát hiện ra rồi sao?”
Tôi ngơ ngác: “Cái gì?”
“Thật ra vẫn còn hơi khó chịu.”
Sau khi vào nhà, Tiêu Sở dường như đã cởi bỏ lớp vỏ bá đạo, đột nhiên trở nên yếu ớt hơn hẳn.
“Vậy… để tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Dù sao hôm qua Hứa Tri Hạ cũng đã nói, khi Tiêu Sở vào viện, bác sĩ bảo tình trạng của anh ấy khá nghiêm trọng.
Dị ứng có thể nhẹ hoặc nặng, mà nghiêm trọng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Không cần đâu, tôi… b/p caj dan g yêu, đi tắm một cái, rồi nghỉ ngơi chút là ổn thôi.”
Tiêu Sở cởi áo khoác, kéo lỏng cà vạt, rồi đi vào phòng tắm.
Tôi có chút lo lắng, nên đứng ngoài cửa phòng chờ.
Không bao lâu sau, tôi chợt nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên từ bên trong.
Tim tôi giật thót, vội vàng chạy đến: “Anh… anh có sao không?”
Bên trong vang lên giọng nói đè nén đau đớn của Tiêu Sở: “Không sao, không sao, anh ổn…”
Tôi đứng ngoài đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy anh ấy ra ngoài, bên trong cũng không còn âm thanh gì nữa.
Tôi lo lắng gõ cửa: “Tiêu Sở?”
Không có phản hồi.
Tôi đập cửa mạnh hơn: “Tiêu Sở! Anh ổn không?”
“Anh… không sao…”
Giọng anh ấy yếu đi rõ rệt.
Tôi không thể chờ thêm nữa, lớn tiếng: “Mở cửa ra, tôi xem một chút!
“Mở cửa đi!”
Một lúc sau, cánh cửa cuối cùng cũng hé mở.
Tiêu Sở đứng đó, toàn thân ướt sũng, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
“Anh… anh không sao chứ?”
Tôi đỡ anh ấy ngồi xuống giường, ánh mắt vô thức lướt qua khắp người anh ấy.
Mái tóc đen của anh ấy còn ướt, từng giọt nước chảy xuống từ những lọn tóc.
Người anh ấy hầu như chưa được lau khô, trên lưng và trước ngực xuất hiện những mảng đỏ loang lổ, trông như vết dị ứng vẫn chưa khỏi hẳn.
Tôi vô thức nhìn xuống…
Cơ bụng tám múi của anh ấy lấp lánh dưới ánh đèn, nước đọng lại trên da khiến làn da màu mật ong thêm phần rắn rỏi và gợi cảm.
Bờ vai rộng, eo thon, đúng chuẩn thân hình cực phẩm.