Những người chơi game otome vốn chỉ vào hóng hớt lập tức nhận ra sơ hở trong lời cô ta.
Bình luận bắt đầu trượt nhanh như bão.
Ở hiện trường livestream, Giang Vận Thư vì quá căng thẳng mà không kịp nhìn màn hình.
Ánh mắt cô ta thoáng vẻ hoảng loạn: “Cái… cái gì mà điểm thân mật?”
Tôi nhún vai: “Tôi cũng không rõ, nhưng tốt nhất cô đừng kéo cả cộng đồng game vào chịu trận thay.”
Giang Vận Thư nhìn tôi đầy uất ức:
b ap cai cai yeu
“Cô Kiều, tôi biết cô có lẽ đã ghét tôi lắm rồi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô, tốt nhất đừng bình luận về những lĩnh vực mà mình không hiểu rõ.”
Tôi thản nhiên đáp:
“Tôi chẳng cần phải hiểu.”
Tôi chỉ sợ chị tôi lại phải thêm một hạng mục công việc cần xử lý thôi.
Giang Vận Thư lại lên giọng chỉ trích:
“Vậy thì cô càng không nên can thiệp vào. Người trong giới chúng tôi không dễ động vào đâu.”
Tôi nhìn Giang Vận Thư với chút thương hại, nở một nụ cười vô cùng vô tội:
“Vậy sao? Nhưng mà chị tôi chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty phát triển tựa game này mà.”
Cả khán phòng bùng nổ.
Chỉ có gương mặt của Giang Vận Thư là đơ cứng tại chỗ.
Cô ta lại rơi nước mắt, giọng lắp bắp:
“Chị cô… dù có là chủ tịch thì cũng… cũng không thể can thiệp vào chuyện tôi chơi game chứ?”
Tôi phất tay, giọng điệu lười biếng:
“Thôi nào, đừng nói nhảm nữa. Trực tiếp mở điện thoại ra cho mọi người xem chẳng phải xong rồi à?”
Lời tôi còn chưa dứt, Giang Vận Thư bỗng khóc to hơn.
Càng lúc càng dữ dội.
Cuối cùng, cô ta… ngất xỉu ngay tại chỗ.
Livestream lại một lần nữa bị gián đoạn.
9
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Những người chơi otome game thực thụ lập tức nhập cuộc.
Lần lượt bóc trần từng chiêu trò của Giang Vận Thư:
- Cấp độ tài khoản game của cô ta là ảnh ghép Photoshop.
- Hóa đơn mua đồ lưu niệm có ngày in là hôm nay.
Nói dối không chớp mắt.
Cùng lúc đó, Tự Trang – người không tham gia chương trình vì đang lưu diễn – lại nhân cơ hội này ra một bài diss track để ủng hộ Giang Vận Thư.
Trong bài hát, hắn không ngừng sỉ nhục nhân vật nam chính trong game cũng như tất cả nữ game thủ.
Toàn bộ ca khúc đều nhằm chứng minh một điều: “Giang Vận Thư là thật, cô ta mới là ‘chính cung’.”
Những người chơi otome game vô cớ bị xúc phạm lập tức nổi giận.
Họ tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn.
Kết quả:
- Tự Trang từng có vô số hành vi xấu xa trong giới underground rap.
- Giang Vận Thư liên tục mua hot search để dìm các nữ nghệ sĩ khác, bằng chứng rõ ràng.
Giữa lúc cơn bão vẫn chưa lắng xuống, chị tôi chính thức ra tay.
Chị thông báo với bộ phận vận hành của tài khoản chính thức của game, yêu cầu đăng thông báo:
“Chúng tôi sẽ theo đuổi trách nhiệm pháp lý vô thời hạn đối với những tổn hại mà Tự Trang đã gây ra cho nhân vật nam chính trong game cũng như cộng đồng người chơi.”
Đồng thời, công ty của chị tôi chính thức rút lại toàn bộ hợp đồng đại diện thương hiệu liên quan đến Giang Vận Thư và tuyên bố sẽ không bao giờ hợp tác với cô ta trong tương lai.
Hình tượng “tiểu nhài trắng” mà cô ta dựng lên hoàn toàn sụp đổ.
Trong đêm, cô ta vội vã đăng tải video thanh minh và xin lỗi.
Trong video, cô ta để mặt mộc, cúi đầu trước ống kính, giọng nghẹn ngào nói lời xin lỗi.
Nhưng lần này, cư dân mạng không hề nể tình.
Dưới phần bình luận, một bình luận hot trụ vững ở top đầu:
“Cô ta không phải biết sai rồi. Cô ta chỉ biết mình toang rồi mà thôi.”
10
Buổi chiều Chủ nhật đầu tiên sau khi cơn bão dư luận lắng xuống.
Tôi mới từ trên giường tỉnh dậy, đứng trước gương vừa đánh răng vừa nhìn chính mình.
Hôm nay Thẩm Hoài ra ngoài từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy ghi chú trên đầu giường:
“Tối nay anh đến đón em đi ăn.”
Tôi nhớ lại chuyện hôm qua tài khoản trên nền tảng video ngắn của mình vừa chạm mốc 8 triệu người theo dõi.
Không nghĩ nhiều, tôi trực tiếp bật livestream.
Chỉ trong chớp mắt, lượt xem đã vượt 100.000 người.
Tôi đặt điện thoại lên bàn trang điểm, vừa trang điểm vừa nhìn bình luận lướt qua.
【May mắn quá, vừa vào đúng lúc có livestream!】
【Livestream makeup hả? Hóng ghê!】
【Nhất Nhất có thể kể về câu chuyện đằng sau ba tấm ảnh mà lão Thẩm đăng không?】
Tôi nhìn dòng bình luận đó vài giây, rồi trả lời:
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Tôi mở bức ảnh chụp hồi mẫu giáo, chỉ vào cậu nhóc Thẩm Hoài đang khóc bù lu bù loa.
“Đây là tôi và anh ấy lúc 4 tuổi, đang học lớp mẫu giáo nhỡ.”
“Hôm đó là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, cô giáo dán lên trán bọn tôi mỗi đứa một bông hoa đỏ.”
“Nhưng tôi khi đó nghịch quá, chơi đùa tới mức bông hoa rơi mất lúc nào cũng không biết.”
“Mãi đến khi bố mẹ hai bên đến đón, bảo chụp ảnh kỷ niệm, chúng tôi mới phát hiện ra…”
“Vậy nên…”
Tôi kéo dài giọng.
Nhớ lại tình huống khi ấy, tôi không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, chính bình luận giúp tôi hoàn thiện câu chuyện.
【Vậy là chị đã lấy bông hoa đỏ của lão Thẩm dán lên trán mình đúng không!】
【Tôi cứ tưởng đó là của Nhất Nhất chứ!】
【Quá đáng ghê!】
Tôi lau sạch lớp dưỡng da, rồi lướt tới tấm ảnh thứ hai.
Ảnh chụp thời cấp ba.
“Tấm này là sinh nhật năm lớp 12 của tôi, được bạn chụp lại.”
“Hồi đó tôi chọn ở nội trú, còn Thẩm Hoài thì đi học về trong ngày.”
“Tối hôm đó, nhân lúc thời gian nghỉ giữa buổi học thêm, anh ấy cầm theo bánh kem chạy bộ hơn hai mươi phút đến trường tôi.”
“Cuối cùng, anh ngồi xổm bên kia hàng rào, thắp sáng ngọn nến sinh nhật cho tôi.”
“Hình như chỉ gặp nhau được mười phút, rồi anh ấy lại chạy về trường mình.”
Bình luận trong livestream bắt đầu rối loạn.
Một người dùng có ID “Tôi biết sai rồi” gửi câu hỏi:
“Khi đó chị đã ước điều gì?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
“Tôi ước rằng mình sẽ luôn vui vẻ, không có muộn phiền.”
“Và mong rằng anh ấy sẽ có những giấc mơ rộng lớn nhất, trong đó có một phiên bản bé nhỏ của tôi.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời—
Cạch!
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Một đôi cánh tay rắn chắc trực tiếp ôm lấy tôi vào lòng.
Thẩm Hoài vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, trong mắt tràn đầy cảm xúc cuộn trào.
“Anh muốn hôn em.”
“Tiểu Nhất Nhất.”
Anh cúi người xuống.
Đặt một nụ hôn vừa sâu vừa kéo dài.
Bình luận như bùng nổ, một loạt dấu chấm than lướt qua màn hình.
【Aaaaaaaa tôi thật sự có thể xem cái này mà không tốn tiền sao!!!】
【Mong hai người họ có thể đại X đặc X ngay trong điện thoại của tôi!】
【Đôi khi nhìn bình luận, tôi thật sự hiểu được cảm giác của học bá khi giải đề.】
【Cảm giác là kiểu dịu dàng, có kỹ thuật, không dừng lại và còn biết dỗ dành.】
【Bình luận trên, tuy lời hơi thô, nhưng lý lẽ thì không sai. Mà cũng thô quá rồi đấy!!!】
Môi lưỡi quấn quýt.
Khoang miệng tôi tràn ngập hương bạc hà.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài mới chịu buông ra.
Vừa định mở miệng nói gì đó—
Anh lại chưa thỏa mãn mà hôn thêm mấy cái lên khóe môi tôi.
“Thẩm. Hoài.”
Tôi nhíu mày, trừng mắt nhìn anh.
“Tôi đang livestream đó!”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Thẩm Hoài ánh lên ý cười:
“Anh biết. Nhưng anh không nhịn được.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó mới chịu buông ra.
Rồi thản nhiên quay về phía camera, chào hỏi đám fan trong livestream:
“Xin chào, vui lòng thanh toán phí xem tôi hôn hôn.”
【?】
【Lão Thẩm làm thế là quá đáng rồi.】
【Chẳng phải còn một tấm ảnh nữa sao?】
“À.”
Thẩm Hoài nheo mắt lại, thay tôi trả lời câu hỏi của bình luận.
“Lúc đó đang giận dỗi chia tay, anh đang theo đuổi lại bạn gái của mình.”
Dân mạng lập tức tò mò.
【Hóa ra thanh mai trúc mã cũng có thể chia tay sao?】
【Vì sao lại chia tay vậy?】
Thẩm Hoài khẽ cười, nhướng mày đầy ẩn ý:
b ap cai cai yeu
“Có người nào đó… chắc là không muốn nói.”
Tay tôi đang đánh má hồng bỗng khựng lại, lập tức cảnh cáo:
“Thẩm Hoài, nếu anh dám nói ra, thì chết chắc đấy.”
Nghe vậy, anh lại liếc nhìn màn hình, sau đó nói một câu:
“Vậy thì không để bọn họ nghe.”
Ngay lập tức, anh tắt livestream.
Chưa kịp để tôi phản ứng, toàn bộ lời nói đều bị một nụ hôn chặn lại.
“Tiểu Nhất Nhất.”
“Dù là trong mơ hay ngoài đời, anh cũng mãi mãi yêu em.”
End