Vị hôn phu của tôi nhận nuôi một bé gái, nói rằng đó là con gái của anh trai anh ấy, mong tôi sau khi kết hôn hãy coi con bé như con ruột.

Tôi vừa định gật đầu thì chợt nhìn thấy một loạt dòng chữ trôi nổi trên không trung.

【Thiên tài nhí sắp xuất hiện! Cảm ơn nữ phụ đã toàn tâm toàn ý nuôi dạy bé Dao Dao nha~ Dù sao thì con bé cũng là con gái của nam chính và người chị dâu bạch nguyệt quang, nhưng vẫn rất cảm ơn nữ phụ – người mẹ nuôi tận tụy này!】

【Nữ phụ thực sự rất tốt, không chỉ giúp nam chính vượt qua khủng hoảng phá sản mà còn để lại cả gia sản đồ sộ cho Dao Dao trước khi qua đời.】

【Đúng vậy, thế nên sau khi nữ phụ chết, Dao Dao mới đón mẹ ruột về để cả nhà đoàn tụ!】

【Chỉ cần anh trai nam chính chếc hẳn sau ba ngày nữa, nữ phụ kết hôn với nam chính, thì cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu!】

Tôi: “……”

Anh trai, anh đừng chếc vội! Đợi tôi cứu anh đã!

1

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau khi đọc mấy dòng chữ đó thì đã thấy Cố Tri Ngôn bế một bé gái đi tới.

“Khánh An, anh muốn nhận nuôi Dao Dao.”

“Con bé là con gái duy nhất của anh trai anh. Em cũng biết đấy, bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch rồi. Dao Dao không thể không có cha. Sau này chúng ta nuôi con bé như con ruột của mình, được không?”

Ban đầu tôi còn nghĩ rằng nhìn thấy mấy dòng chữ kia chỉ là trùng hợp, nhưng hành động của Cố Tri Ngôn lại trùng khớp với những gì tôi vừa đọc.

Cố Tri Ngôn là nam chính, vậy tôi chính là nữ phụ kia?

Dao Dao là con gái của Cố Tri Ngôn và chị dâu anh ấy.

Mà tôi… còn phải chết?

Tôi chợt cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Thấy tôi không lên tiếng, Cố Tri Ngôn liền trực tiếp nhét đứa bé vào lòng tôi.

“Nuôi dưỡng tình cảm đi, đừng để người ta nói em là mẹ kế độc ác.”

【Haha, yên tâm đi, nữ phụ rất tốt với bé con mà! Cô ấy ném hết tài nguyên của nhà họ Khánh lên người Dao Dao luôn, đây cũng là lý do tôi không ghét nữ phụ! Cô ấy nuôi dạy Dao Dao rất tốt.】

【Nữ phụ thực sự thể hiện xuất sắc câu ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’.】

Tôi khẽ run lên, ngày càng tin rằng những dòng chữ đó thật sự đang nói về tôi.

Cố Tri Ngôn cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Em không nói gì là có ý gì?”

“Em có hai lựa chọn: Một là chấp nhận Dao Dao, hai là hủy hôn. Chuyện này không có đường lui.”

Tôi cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong mắt, thử dò hỏi:

“Vậy còn chị dâu thì sao? Chị ấy cam lòng rời xa Dao Dao à?”

Câu hỏi này nghe qua có vẻ bình thường, nhưng phản ứng của Cố Tri Ngôn lại vô cùng kịch liệt.

“Em muốn một người phụ nữ phải nuôi con một mình sao? Sao em có thể nói ra những lời như vậy?”

“Từ nay về sau, Dao Dao sẽ do em chăm sóc.”

“Và nữa, sau khi cưới, anh cũng không định có thêm con. Có Dao Dao là đủ rồi.”

Tôi sững sờ nhìn Cố Tri Ngôn, nhất thời không thể thốt nên lời.

【Wow, nam chính thực sự yêu chị dâu bạch nguyệt quang đến phát điên luôn ấy. Cả đời này chỉ cần một đứa con thôi.】

【Tôi có chút thương nữ phụ này rồi. Chỉ vì từ nhỏ đã có hôn ước với nam chính mà xem anh ta là duy nhất, dâng hiến cả đời mình.】

【Đúng vậy, bây giờ anh trai nam chính sắp chết, nhà họ Cố đang rơi vào khủng hoảng. Nếu không phải nữ phụ chủ động đề nghị kết hôn, thì nhà họ Cố lần này tiêu đời rồi.】

【Cái chết của nam phụ thực sự rất vô lý. Do bác sĩ chẩn đoán sai nên không phát hiện ra nguyên nhân là mạch máu tim bị tắc. Chỉ cần thông mạch là khỏi, hoàn toàn không cần thay tim.】

【Cuộc phẫu thuật thay tim còn xảy ra sự cố, khiến anh ta yểu mệnh, để lại giang sơn nhà họ Cố cho nam chính.】

Tôi nhíu mày, trong đầu bỗng xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.

Cố Tư Niên – một thiên tài như vậy – lại chết một cách đầy kịch tính giống tôi?

Đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười.

Nếu đã thế…

Anh trai, đừng chết vội! Đợi tôi đến cứu anh!

2

Tôi dứt khoát nhét Dao Dao trở lại vào lòng Cố Tri Ngôn.

“Chuyện quan trọng thế này, tôi cần suy nghĩ đã. Tôi có việc, đi trước đây.”

Cố Tư Niên đã đến giai đoạn nguy kịch, tình huống cấp bách ngàn cân treo sợi tóc.

Tôi xoay người định đi, không ngờ vừa mở cửa đã đâm sầm vào Miêu Thư Dữ.

Cô ta vốn đã đứng vững, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Tri Ngôn trong phòng khách, lại cố tình “ôi chao” một tiếng rồi lùi hai bước, đập cả người vào tường.

Nghe thấy tiếng động, Cố Tri Ngôn lập tức đặt đứa bé xuống, chạy vội ra.

“Thư Dữ!”

Tôi còn chưa đứng vững, Cố Tri Ngôn đã siết chặt cánh tay tôi, dùng hết sức.

“Em có bất mãn với anh thì cứ nhắm vào anh, đừng trút lên người Thư Dữ! Lúc sinh con, lưng cô ấy đã bị tổn thương, không chịu nổi bất kỳ vết thương nào đâu!”

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, hàm răng cắn chặt như thể hận không thể xé nát tôi ra.

Tôi nhíu mày, cố giãy khỏi tay anh ta: “Cố Tri Ngôn, buông tay!”

Anh ta hừ lạnh một tiếng, sải bước về phía Miêu Thư Dữ.

Nhưng trước khi buông tôi ra, như muốn cảnh cáo, anh ta mạnh tay kéo tôi về phía sau.

Tôi đang mang giày cao gót, không giữ được thăng bằng, lảo đảo mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất.

Cổ tay chống xuống sàn bị va đập mạnh, đau đến mức tôi hít sâu một hơi lạnh.

Ngước mắt lên, tôi thấy Cố Tri Ngôn đang nâng Miêu Thư Dữ một cách cẩn thận:

“Thế nào? Lưng có sao không?”

Miêu Thư Dữ nhíu mày, giả bộ nhẫn nhịn rồi lắc đầu:

“Khánh An chắc là không cố ý đâu, Tri Ngôn, anh đừng…”

Cố Tri Ngôn hiếm khi cắt ngang lời cô ta:

“Em đúng là lương thiện quá mức, còn muốn nói giúp cô ta.”

“Khánh An dựa vào gia thế để muốn làm gì thì làm, đâu chỉ một hai lần.”

Anh ta vòng tay ôm lấy eo Miêu Thư Dữ.

Có lẽ vì bệnh tình nguy kịch của Cố Tư Niên, hai người họ bây giờ chẳng còn chút kiêng kị nào nữa.

“Khánh An, xin lỗi đi!”

Tôi chống tay vào tường, khó khăn đứng dậy, cắn răng:

“Tôi không đẩy cô ta, các người không có tư cách bắt tôi xin lỗi!”

“Nếu có não thì đi kiểm tra camera giám sát đi.”

“Tôi đợi anh đến xin lỗi tôi!”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

Tôi không có thời gian để dây dưa với bọn họ.

Muốn cứu Cố Tư Niên, bây giờ từng giây từng phút đều quan trọng.

3

“Đến bệnh viện nơi Cố Tư Niên đang nằm.”

Bác tài nhìn cổ tay sưng đỏ của tôi, thở dài, định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Tiểu thư, có phải lại chọc giận cậu Cố nhỏ không…

“Bị thương thế này, đúng là nên đến bệnh viện xử lý.”

Nói xong, ông ấy đưa cho tôi một bản hợp đồng.

“Đây là thỏa thuận hợp tác giữa nhà họ Cố và công ty con của chúng ta, cần tiểu thư ký tên.”

Tôi bật cười vì tức, giơ cổ tay sưng vù lên trước mặt bác tài.

“Chú Trương, tôi bị Cố Tri Ngôn làm bị thương thế này, còn phải hợp tác với anh ta? Chú từng thấy bên A nào lại thấp kém như vậy chưa!”

Chú Trương không nói gì, chỉ quay đầu liếc tôi một cái.

【Phụt hahaha, bác tài ở phía trước âm thầm đảo mắt, thầm nghĩ: ‘Tiểu thư à, cô còn dám nói nữa sao!’】

【Khánh An từ nhỏ đến lớn đều là con chó trung thành của Cố Tri Ngôn, bác tài quen rồi.】

Tôi tức đến run cả tay, ném thẳng bản hợp đồng về phía ghế phụ lái.

【Ơ? Nữ phụ tổn thương rồi sao?】

【Không sao đâu, cô ta sẽ ổn ngay thôi. Chẳng lẽ cậu quên lần trước nam chính đi đón nữ chính, bỏ nữ phụ lại giữa núi rừng à? Nữ chính khóc suốt hai tiếng, xong lau nước mắt rồi tự mình đi đưa cơm cho nam chính luôn đấy!】

Nhìn thấy những dòng chữ đó, tôi sững người.

Những chuyện ngớ ngẩn mà tôi đã từng làm trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu.

Chỉ vì có hôn ước từ bé, tôi đã ngang nhiên chạy theo Cố Tri Ngôn suốt bao năm qua…

Lúc tiểu học, tôi là người hầu trung thành nhất của anh ta.

Lên cấp hai, tôi là cánh tay đắc lực đáng tin cậy nhất.

Đến cấp ba và đại học, tôi trở thành con chó trung thành nhất trong mắt người khác.

Lần này, khi nhà họ Cố rơi vào khủng hoảng, tôi lại xông pha đứng ra, lấy phần lớn cổ phần dưới danh nghĩa của mình để giúp họ vượt qua khó khăn.

Nhờ đó, cuộc hôn nhân của chúng tôi được đẩy nhanh tiến độ.

Nhưng sự mập mờ giữa Cố Tri Ngôn và Miêu Thư Dữ lại ngày càng quá đáng, chẳng buồn che giấu nữa.

Mỗi lần tôi chất vấn, Cố Tri Ngôn lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ, như thể tôi vừa nói ra điều gì đó vô cùng tội lỗi.

“Đó là chị dâu tôi, đừng có suy nghĩ bẩn thỉu như thế.”

Tôi chỉ có thể không ngừng tự nhủ rằng, đó là chị dâu, chăm sóc chị ấy là chuyện nên làm.

Nhìn lại những năm tháng đã qua, dường như tôi cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn của tổn thương rồi tự chữa lành.

Nhưng lần này…

Tôi nhìn lướt qua những dòng chữ trôi nổi, rồi lại nhìn cổ tay bị thương.

Bỗng nhiên, tôi hiểu ra tất cả.

Tôi thích Cố Tri Ngôn, nhưng tôi càng yêu mạng sống của mình hơn.

“Hủy toàn bộ hợp tác giữa nhà họ Cố và chúng ta đi.”

Bác tài phanh gấp, dừng xe lại bên đường, kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

“Tiểu thư, nếu hủy rồi, cậu Cố nhỏ nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó cô lại hối hận thì sao…”

“Không hối hận. Hủy ngay lập tức. Tất cả hợp đồng chưa ký đều dừng lại, những hợp đồng đã ký thì thực hiện xong là cắt đứt hoàn toàn.”

Bác tài quay người đi, nhưng tôi thấy ông ấy lặng lẽ lau mắt.

Theo như những dòng chữ kia, tôi và Cố Tư Niên mới là cùng một kiểu người.

Tôi dùng tiền để mời toàn bộ chuyên gia tim mạch hàng đầu trong nước đến.

Nhà họ Cố sắp sụp đổ, chẳng qua là vì ai cũng nghĩ rằng con trưởng Cố Tư Niên sắp chết, còn Cố Tri Ngôn thì vô dụng.

Cố Tư Niên không chết, Cố Tri Ngôn chẳng thể làm nên trò trống gì.