Vừa đóng cửa lại, tôi liền nhận được lời mời kết bạn từ ảnh đế Giang.

Tôi nhanh chóng nhấn đồng ý.

Tên WeChat của Giang Kỳ chỉ có một chữ “J”, ảnh đại diện là một nền trắng tinh.

Bài đăng duy nhất trên trang cá nhân là bức ảnh chụp anh nhận giải năm ngoái.

Anh gửi địa chỉ qua, là một quán ăn Quảng Đông mà tôi hay lui tới.

Chắc chắn là anh trai tôi đã nói cho anh ấy biết.

Tôi nhắn lại một sticker “OK” cùng với “Ngủ ngon”.

Tối nay, nhất định sẽ mơ đẹp.

3

Tôi đến nhà hàng sớm nửa tiếng.

Không ngờ, Giang Kỳ còn đến sớm hơn.

Tôi đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang, thế mà anh vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

“Xin lỗi anh Giang, anh đợi lâu rồi à?”

Tôi tháo bỏ lớp ngụy trang, nhìn ly nước chanh trước mặt anh đã vơi đi hơn nửa, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

“Ừ.”

Anh hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách, đáy mắt ánh lên ý cười.

“Định bù đắp cho anh thế nào đây?

“Cô vợ tin đồn của anh?”

Hả???

Anh anh anh anh sao lại đi lệch kịch bản vậy chứ?!

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, nghẹn họng không nói nổi một lời.

Tay đổ mồ hôi, mặt nóng bừng.

“Vậy vậy vậy… bữa này để em mời anh nhé, Giang ca!”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Giang Kỳ càng sâu hơn:

“Anh chỉ đùa thôi, sao trông em như sắp khóc đến nơi vậy?”

Tôi đâu có sợ, tôi là đang căng thẳng đó trời!!

Nhưng chỉ có thể gào thét trong lòng.

“Anh quay xong sớm nên đến luôn.”

Anh đưa iPad chọn món cho tôi.

Đầu ngón tay lạnh buốt của tôi chạm vào tay anh, ấm áp.

Hehehe.

Tôi gọi vài món mình thích rồi đưa lại cho anh, anh bổ sung thêm vài món khác.

“Mỗi lần gặp em bên chỗ A Vũ, anh luôn có cảm giác em cố tình tránh mặt anh, không muốn tiếp xúc nhiều.”

Tôi vội xua tay: “Làm gì có, em đâu có, chỉ là…”

Giang Kỳ hơi nhướng mày: “Căng thẳng?”

Tôi chấp nhận số phận, gật đầu.

“Ồ, vậy à.”

Anh nhìn tôi đầy ẩn ý:

“Vậy thì tiếp xúc nhiều hơn là được.”

“Hả?”

Giang Kỳ: “Không được sao?”

Trời ơi, sao tôi lại thấy gương mặt dịu dàng đẹp trai này như đang viết đầy chữ ‘Ủ rũ’ vậy?!

Xin hỏi, có ai từ chối được Giang Kỳ không?

“Được ạ.”

Hiển nhiên.

Không thể từ chối.

Cả bữa ăn, ngoài căng thẳng, tôi còn cảm thấy hưng phấn, dù bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh như một con chim cút.

Giang Kỳ rót nước cho tôi, còn dùng đũa chung gắp thức ăn cho tôi.

Nếu anh ấy dùng đũa của mình gắp thì tôi sẽ càng vui hơn.

Ăn xong, trời bắt đầu mưa.

Tôi đi xe riêng, còn Giang Kỳ đi cùng đoàn phim, nên tôi chủ động đề nghị đưa anh về.

Từ nhà hàng đến bãi đỗ xe có một đoạn đường.

Tôi mượn một cây dù từ nhà hàng.

Anh cởi chiếc áo khoác gió màu đen khoác lên vai tôi, hương nước hoa mộc nhẹ nhàng lan trong không khí ẩm lạnh.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi nắm lấy tay áo anh, cùng nhau bước đi dưới cơn mưa.

Anh cao hơn tôi rất nhiều, ô che nghiêng về phía tôi nhiều hơn.

Tiếng mưa rơi rào rào, nhưng vẫn không át nổi tiếng tim tôi đập thình thịch.

4

Giang Kỳ báo địa chỉ.

Anh ở cùng khu với anh trai tôi, đường đi rất quen thuộc.

Trong xe tôi có sẵn ô, nên tôi đưa chiếc ô mượn từ nhà hàng cho anh.

“Ngủ ngon, Hy Hy.

“Về đến nhà thì nhắn cho anh một tiếng nhé.”

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

“Hôm nay rất vui.”

Khoảnh khắc anh bất ngờ nghiêng sát lại gần, mặt tôi lại bừng bừng nóng lên, tim đập đến đỉnh điểm.

“Em cũng vậy.

“Ngủ ngon, Giang ca.”

Anh xuống xe, mỉm cười vẫy tay với tôi, rồi bóng lưng dần khuất xa.

Tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Về đến nhà, tôi nhắn tin báo bình an cho Giang Kỳ.

Vừa định nghỉ ngơi, thì điện thoại vang lên dồn dập với cuộc gọi truy sát từ chị Tôn.

Vừa bắt máy, tôi đã nghe thấy tiếng gào:

“Tiểu Hy!! Em giỏi lắm! Mau lên Weibo xem hot search đi! Em với Giang ảnh đế tiến triển nhanh quá rồi đấy!! Em đúng là tấm gương sáng cho hội fangirl!!”

Nghe đến hai chữ “hot search”, tôi lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Tôi cúp máy, lao thẳng lên Weibo.

#Bạch Hy Hy_GiangKỳ_HẹnHò#

Có người đăng một bức ảnh chụp lén cảnh tôi và Giang Kỳ đi bên nhau dưới mưa.

Trên người tôi còn khoác áo gió của anh ấy, từ góc chụp phía sau, tôi nắm tay áo anh trông chẳng khác gì đang nắm tay nhau.

TÔI XỈU!!!

Tôi lo lắng bấm vào phần bình luận.

【Á á á á mọi người ơi, ngọt xỉu luôn, chuyện gì đây?!】

【Chẳng lẽ Bạch Hy Hy chính là người Giang ca đang theo đuổi?!】

【Bạch Hy Hy và anh trai cô ta Hoắc Vũ, rõ ràng là đang bám lấy Giang ca để tạo độ hot. Anh trai bám xong, giờ lại đến em gái. Người thì không hot, nhưng lại rất giỏi bám fame.】

【Cái người độc hại ở trên kia, biến.】

【Vậy là vụ ‘tai họa từ trong nhà’ của tôi chỉ là giả thôi sao?!】

Má nó, nếu tôi thật sự muốn bám fame thì đã làm từ lâu rồi.

Trang cá nhân của tôi những ngày gần đây bị tràn ngập bởi fan của Giang Kỳ và Hoắc Vũ.

Fan của anh trai tôi còn đỡ, nhưng fan của Giang Kỳ thì… chửi thẳng mặt luôn.

Thôi, mắt không thấy, tâm không phiền.

Tôi lưu lại tấm ảnh chụp lén kia và đặt làm màn hình khóa.

Trước đây, tôi thích anh ấy vì ngoại hình, vì nhân cách, vì diễn xuất và tác phẩm của anh ấy.

Nhưng hôm nay, tôi rung động vì chiếc ô nghiêng về phía tôi và bờ vai ướt một bên của anh.

5

Có độ hot, công việc tự khắc tìm đến.

Chị Tôn giúp tôi nhận một hợp đồng đại diện cho một thương hiệu mỹ phẩm nội địa có danh tiếng tốt.

Tôi liên hệ với Giang Kỳ, hỏi khi nào có thể trả lại áo khoác cho anh.

Anh nói đang ra nước ngoài, khoảng hơn một tháng nữa mới về, nên cứ giữ áo lại.

“Tiểu Hy, hôm qua quản lý của Giang ảnh đế có nói chuyện với chị.

“Sắp tới anh ấy sẽ công bố phim mới, cần giữ độ hot, nên việc đẩy thuyền CP cũng có lợi cho cả hai bên.

“Em mấy năm nay đóng phim đều gặp chuyện không may, cần có thêm cơ hội để tăng độ nhận diện. Dạo này chị gửi cho em mấy kịch bản rồi, xem thử, nếu thích cái nào thì nói chị.”

Cúp máy, tôi nhìn màn hình khóa, trong lòng có chút khó chịu.

Tôi biết mình cần độ hot để nhận được kịch bản tốt hơn.

Tôi thích Giang Kỳ, nhưng tôi bước vào ngành này không phải để đu idol, mà vì tôi thực sự yêu thích diễn xuất.

Tôi là sinh viên chính quy của trường điện ảnh, từng là học trò cưng của các giáo viên, tự tin rằng mình có năng khiếu hơn người.

Tôi từ chối sự giúp đỡ của anh trai, nghĩ rằng mình có thể tự tạo dựng tên tuổi, nhưng thực tế đã cho tôi một cú tát trời giáng.

Showbiz này, dù xuất sắc như Giang Kỳ, cũng không thể thiếu những phương thức hỗ trợ.

Nhưng tôi không muốn biến mối quan hệ này thành sự lợi dụng lẫn nhau.

6

Chưa đợi được ngày Giang Kỳ về nước, tôi đã bị nhãn hàng sắp xếp lịch trình chụp hình.

Địa điểm chụp là một hòn đảo nhỏ.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, tôi cùng trợ lý mới, Tiểu Tống, bay đến đó.

Vừa đến sân bay, tôi thấy một nhóm người đi ra với khí thế rầm rộ.

“Cái đoàn kia là ai vậy?” Tôi hỏi.

Người đó được vây quanh bởi rất nhiều trợ lý, lại đeo khẩu trang, nên tôi nhất thời không nhận ra.

“Chị Bạch, là Hạ Uyển Như.” Tiểu Tống đáp.

“Ồ.” Th u. Điếu, Ngư

Tôi nhìn đám đông fan và photographer đang giơ máy ảnh, flash nháy sáng liên tục.

“Trận thế cũng quá hoành tráng rồi đi…”

Ghê thật.

Hạ Uyển Như có không ít lần lên hot search với ảnh chụp ở sân bay.

Thì ra không phải tình cờ, mà là cô ta đã dốc mười hai phần công lực để tạo ra nó.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người đi máy bay mà mang giày cao gót mười phân.

Đỉnh thật đấy.

Đám đông fan vây quanh, nhân viên an ninh đang cố gắng giải tán dòng người.

Tôi mở điện thoại xem giờ: “Đi thôi, xe của khách sạn chắc đến rồi.”

Chúng tôi rời đi qua lối đi nhanh, thuận lợi ra ngoài.

Cảnh sắc trên đảo rất đẹp.

Bờ biển nhuộm ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày, ráng chiều rực rỡ phản chiếu trên mặt nước.

Giang Kỳ sau khi rảnh rỗi, chúng tôi đã nhắn tin với nhau trên WeChat suốt một thời gian dài.

Giang Kỳ: “Hy Hy, có tiện gọi video không?”

Nhận được tin nhắn, tôi bật dậy khỏi ghế bãi biển, nhìn quanh.

Bờ biển vắng vẻ, không có quá nhiều khách.

Tôi mở camera trước kiểm tra nhan sắc.

Ổn, mười điểm nhan sắc.