2.

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, mím môi.

Số tiền hơn một trăm vạn này, là từ tiền tiêu vặt của Kỷ Uyên mà ra.

Mà tính theo kiểu làm tròn, thì cũng coi như là tiền của ba hắn.

Nghĩ vậy, tôi thản nhiên gật đầu xác nhận.

Có lẽ Kỷ Uyên không ngờ tôi lại thừa nhận thẳng thừng đến thế.

Ánh mắt hắn ta nhìn tôi lập tức tràn đầy khinh bỉ và ghê tởm.

“Tống Nhiễm Nhiễm, không ngờ em lại có thể làm mọi thứ vì tiền như vậy.”

Tôi không buồn đáp trả, chỉ nhớ đến một tỷ mà hệ thống đã hứa hẹn.

Nghiêng đầu hỏi ngược lại hắn: “Thế thì sao?” B /a/p c/ a/i d, a ng y e u

Kỷ Uyên bị tôi chọc tức đến mức muốn hộc máu, nghiến răng quay đầu đi không thèm nhìn tôi nữa.

Nhưng Thẩm Duyệt bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.

Dù sao tài sản của nhà họ Kỷ có hạn, nhiều thêm một người thì cô ta sẽ bị chia ít đi một phần.

Tất nhiên cô ta không thể bỏ qua cơ hội hạ bệ tôi.

“A Uyên, hóa ra đây chính là vị hôn thê mà chú Kỷ sắp cưới sao?”

“Em còn tưởng chú ấy sẽ chọn một người có độ tuổi tương xứng với mình hơn chứ.”

“Nhưng mà, loại phụ nữ chỉ biết dùng sắc đẹp để quyến rũ đàn ông như cô ta, cho dù có bước vào cửa nhà họ Kỷ, cũng không trụ được bao lâu đâu.”

“Dù sao thì những kẻ chuyên đi phá hoại gia đình người khác, cũng chẳng bao giờ kiêu ngạo được lâu cả.”

Giọng điệu của cô ta rất dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ đều đang ám chỉ tôi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác.

Những người xung quanh nghe thấy vậy, lập tức xì xào bàn tán.

“Tôi bảo sao cô ta ăn mặc rẻ tiền thế mà còn dám vào tiệm trang sức cao cấp, hóa ra là được ông già bao nuôi à.”

“Đúng vậy, trông cũng xinh đấy, ai ngờ lại là loại đào mỏ.”

“Cái nhẫn cô ta vừa thử, chúng ta tốt nhất đừng động vào. Ai biết được cô ta từng ngủ với bao nhiêu người, có khi còn mang bệnh cũng nên.”

Nghe vậy, nhân viên bán hàng khi nãy còn nhiệt tình với tôi.

Lập tức rụt tay lại, không dám tiếp tục giúp tôi đeo nhẫn nữa.

Nhìn thấy cảnh này, tôi khẽ cười lạnh, thu tay lại khỏi quầy trưng bày.

“Các người vô cớ vu khống tôi, tôi hoàn toàn có thể kiện các người tội phỉ báng đấy!”

“Hơn nữa, theo tôi được biết, người đứng bên cạnh cô cũng chẳng phải con cháu chính thống của nhà họ Kỷ.”

“Vậy thì cái gọi là ‘gia đình’ từ đâu mà ra?”

Tôi ngắm nghía viên kim cương hồng trên ngón tay, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn họ một cái.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Kỷ Uyên lập tức trở nên khó coi.

Yêu nhau sáu năm, tôi quá hiểu hắn ta ghét nhất là bị người khác nhắc đến thân phận con riêng.

Quả nhiên, hắn ta không thể giữ nổi bình tĩnh.

“Tống Nhiễm Nhiễm, cô làm tiểu tam thì đừng có kéo tôi vào!”

“Hơn nữa, lịch trình của cô tôi đã điều tra rồi, toàn bộ địa điểm cô đến đều giống hệt ba tôi. Đêm qua, cô còn ngủ lại biệt thự nhà họ Kỷ!”

“Nếu không phải cô quyến rũ ba tôi, thì còn có thể là ai?!”

Giọng hắn ta đầy tức giận, tin tưởng tuyệt đối vào trực giác của mình.

Lúc này, tôi mới nhớ ra, dạo gần đây ba của Kỷ Uyên vẫn luôn theo đoàn công tác của chúng tôi.

Thêm vào đó, hôn lễ của cả hai người họ lại được ấn định vào cùng một ngày.

Nên chuyện này có chút hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích.

Thẩm Duyệt ở bên cạnh đã bất ngờ giật lấy viên kim cương hồng Dilan trên tay tôi.

Móng tay sắc nhọn của cô ta vô tình để lại một vết xước trên mu bàn tay tôi.

“Một con đàn bà đê tiện như cô mà cũng xứng đeo chiếc nhẫn này à?!”

“Tôi thấy cô chỉ vì tiền mới đi quyến rũ chú Kỷ thôi!”

“Không giống như tôi và A Uyên, chúng tôi là tình yêu chân thành, một lòng chung thủy với nhau!”

Tôi nhìn vết máu rịn ra trên tay, hơi nhíu mày.

Đột nhiên cảm thấy, đôi co với loại người này thật sự là quá lãng phí thời gian.

“Duyệt Duyệt, chẳng phải em rất thích viên kim cương hồng này sao?”

“Giờ em đã cầm nó trong tay rồi, vậy thì chúng ta mua luôn đi.”

“Dù sao thì có những người cả đời này cũng chỉ xứng đáng đeo nắp lon nước ngọt thôi.”

Kỷ Uyên lướt ánh mắt qua ngón tay tôi, cố tỏ ra phong độ, vòng tay ôm lấy Thẩm Duyệt rồi bước đến quầy thanh toán.

Nhưng khi nhân viên quẹt thẻ, vẻ mặt cô ấy lại có chút lúng túng.

“Thưa anh, thẻ này của anh đã bị đóng băng.”

Kỷ Uyên nhíu mày, lấy một tấm thẻ khác từ ví ra.

Nhưng lần này cũng bị từ chối. B a,p c, a,i d ,a n,g y ,e u

Thẩm Duyệt thoáng chốc trở nên bối rối, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng ánh mắt xung quanh đã khiến cô ta xấu hổ không để đâu cho hết.

“A Uyên, có khi nào ngân hàng gặp sự cố không? Hay là chúng ta ra cửa hàng khác xem thử đi?”

3.

Cô ta kéo tay áo Kỷ Uyên, định nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Kỷ Uyên siết chặt nắm tay, trong lòng đầy hoang mang.

Một cậu ấm quen được chiều chuộng, đến cả chai nước uống cũng phải nhập khẩu.

Lần đầu tiên trong đời, hắn ta cảm nhận được sự khó xử khi không có tiền.

Tôi khẽ nhướng mày, trực tiếp chắn đường họ.

“Không phải vừa nói là tình yêu chung thủy sao? Sao lại không mua nổi chiếc nhẫn có ba trăm ngàn?”

“Xem ra tình yêu của đại thiếu gia nhà họ Kỷ cũng chẳng đáng bao nhiêu nhỉ?”

Tôi lấy ra chiếc thẻ phụ mà Kỷ Hiến Hành đưa, khẽ lắc lư trước mặt họ.

Rồi cười nói: “Loại nhẫn ba trăm ngàn này, các người cứ để tôi – bậc trưởng bối – mua đi.”

“Tránh làm mất mặt nhà họ Kỷ, có phải không?”

Ánh mắt Kỷ Uyên tối sầm lại, như bão tố sắp kéo đến.

Hắn ta nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nói:

“Là cô sai lão già đó đóng băng tài khoản của tôi đúng không?!”

Lão già?

Hình ảnh Kỷ Hiến Hành với vẻ ngoài đẹp trai, khí chất lạnh lùng hiện lên trong đầu tôi.

Khóe môi cong lên, tôi chậm rãi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Có lẽ… tính là vậy đi.”

“Tốt, rất tốt.”

Kỷ Uyên tức đến nỗi siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Hắn ta quay người, rút điện thoại gọi cho đám bạn ăn chơi.

“Ồ? Sao hôm nay đại thiếu gia nhà họ Kỷ lại có nhã hứng gọi cho tôi vậy?”

“Từ sau khi ai kia đi rồi, cậu ngày nào cũng nhốt mình trong nhà uống rượu giải sầu. Giờ thông suốt rồi hả, muốn ra ngoài tụ tập với bọn tôi rồi?”

Hứa Tuấn Tú cười cợt trêu chọc.

Ánh mắt Kỷ Uyên tối sầm lại, “Bớt nói nhảm, chuyển ngay cho tôi ba trăm ngàn, tôi cần gấp.”

Hứa Tuấn Tú vốn định trêu chọc hắn thêm vài câu.

Nhưng nghe thấy giọng điệu không vui của hắn, cũng không dám làm quá, lập tức chuyển tiền qua.

Dù sao, với đám con nhà giàu như bọn họ, ba trăm ngàn cũng chỉ bằng một bữa ăn tối mà thôi.

Tiền vừa vào tài khoản, Kỷ Uyên liền quẹt thẻ thanh toán.

Thậm chí không cần cả hộp đựng, trực tiếp cầm nhẫn trần rời đi.

Nhìn bóng lưng u ám của hắn, giống như sẵn sàng nuốt chửng cả thế giới.

Tôi cảm thấy lòng mình tràn đầy khoái cảm trả thù.

Hệ thống cũng vừa vặn online.

【Bị Kỷ Uyên đè đầu suốt bảy năm, hôm nay cuối cùng cũng cho hắn nếm mùi thất bại!】

【Tôi tuyên bố, chủ nhân chính là vị thần xả giận của tôi!!!】

Tôi nhếch môi cười.

“Đương nhiên rồi, tôi – Tống Nhiễm Nhiễm – vốn không phải loại người dễ bắt nạt.”

“Nếu không phải vì phần thưởng, tôi đã xé hắn ra thành tám mảnh từ lâu rồi!”

Tôi vừa vung tay phấn khích.

Video call của Kỷ Hiến Hành đúng lúc này lại gọi tới.

Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt đẹp đến mức hoàn mỹ.

Dù có ba phần giống với Kỷ Uyên, nhưng anh ta lại có thêm ba phần lạnh lùng, cấm dục.