11
Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Diễn: “Xin lỗi, Hạ Giảo nói cô ấy không muốn quay nữa.”
Tôi nằm dài trên sofa, rất độ lượng mà tha thứ cho anh ta.
“Thẩm Diễn, nam chính của bộ phim nói tôi là đồ độc ác, tôi đã bắt anh thay nữ chính.”
Đầu dây bên kia khựng lại.
“Niệm Niệm, anh không biết sẽ như vậy, nhưng Hạ Giảo cô ấy gây náo loạn, anh…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Thẩm tổng, đây là dự án của công ty các anh, các anh muốn ai đóng vai chính không liên quan đến tôi, nhưng xin hãy quản miệng người của anh lại, nếu không tôi sẽ để luật sư của tôi liên hệ với các anh.”
Nói xong tôi cúp máy, lao đến nhà vệ sinh và nôn đến chảy cả nước mắt.
Ghê tởm…
Thật ghê tởm…
12
Hôm sau, tôi quay lại đoàn phim.
Nam diễn viên ngớ ngẩn đó có lẽ đã bị cảnh cáo, rõ ràng không ưa tôi, nhưng vẫn phải cứng đờ đứng trước mặt tôi xin lỗi.
“Cậu diễn như vậy mà cũng làm diễn viên à?” Tôi nhướn mày.
Anh ta ngẩn người, định nổi giận.
Nhưng giọng nói yếu ớt của Hạ Giảo vang lên.
“Biên kịch Tô đừng trách anh ấy, là lỗi của tôi.”
Tôi nhìn sang, Hạ Giảo hơi nhíu mày, nhìn nam diễn viên đó, bảo anh ta đi trước, cô ta muốn nói riêng với tôi vài lời.
Nam diễn viên liếc tôi một cái, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Có gì cứ gọi tôi, tôi ở ngay ngoài.”
Hạ Giảo mỉm cười với anh ta: “Không sao đâu, biên kịch Tô không phải người như vậy.”
Nam diễn viên đi ra ngoài, nhưng bước đi đầy ngập ngừng.
Khi anh ta đi hẳn rồi, tôi nhìn Hạ Giảo, muốn biết cô ta sẽ nói gì. Cô ta mặc chiếc áo len trắng ôm sát, tôn lên dáng người quyến rũ.
Cô ta nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó xử.
“Có gì muốn nói thì nói đi.”
Hạ Giảo lên tiếng: “Xin lỗi, biên kịch Tô, tôi… tôi thích Thẩm tổng. Trước đây tôi cũng rất thích cuốn tiểu thuyết này, nhưng… nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đây là quá khứ của cô và Thẩm tổng, tôi… tôi không thể diễn nổi, xin lỗi.”
Tôi nhìn cô ta.
Gương mặt cô ta đầy vẻ áy náy, trông không hề giả dối. Bầu không khí căng thẳng đến mức nếu tôi không làm gì, chắc chắn sẽ phụ lòng những người ngoài kia, những người đang phòng bị tôi đến chết.
Tôi cầm lấy chiếc ly thủy tinh, nhìn gương mặt kinh ngạc của Hạ Giảo.
“Rắc” một tiếng, chiếc ly vỡ tan trên sàn.
Cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Diễn bước vào, gương mặt lo lắng đến nỗi khiến tôi cảm thấy buồn cười.
Cảm ơn cô, Hạ Giảo, nhờ cô mà tôi không còn yêu anh ta nữa.
Nếu trước đây tôi còn có thể cố chấp không chịu thừa nhận mình chỉ là bạch nguyệt quang trong giấc mơ, là nữ phụ để đưa nam nữ chính lại gần nhau hơn, không muốn thừa nhận rằng tám năm kiên trì của tôi chỉ là một nét bút nhỏ trong câu chuyện tiểu thuyết chữa lành.
Thì giờ đây, tôi đã chết tâm rồi.
Sự nghi ngờ của Thẩm Diễn giống như một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt tôi.
Đau rát.
13
Nam diễn viên nổi tiếng chạy theo sau, cả đoàn phim đều tập trung ở ngoài.
Trông như thể họ sợ Hạ Giảo gặp chuyện gì. Nhưng nếu ở đây chẳng có gì xảy ra, thì họ sẽ thất vọng biết bao.
Tôi nhìn những gương mặt đầy kinh ngạc của họ. Ngay từ khi họ canh giữ ở ngoài, họ đã không tin tưởng tôi.
Từ đầu họ đã đề phòng tôi tiếp cận Hạ Giảo, chắc chắn rằng tôi sẽ khiến cô ta xấu hổ.
Nhưng việc trao đổi về vai diễn với nữ chính, đó là công việc của tôi, còn việc đồng cảm với nhân vật là nghề nghiệp và nghĩa vụ của cô ta.
Thẩm Diễn nhìn quanh căn phòng chật kín người, mặt anh ta có chút đỏ.
Tôi nhìn họ.
Nếu không phải tôi là người trực tiếp trải qua chuyện này, chắc tôi cũng nghĩ rằng mình đang ganh tị và cố tình làm khó Hạ Giảo.
Tám năm, thực sự có thể thay đổi nhiều điều.
Dù trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng, nhưng tôi phải thừa nhận, người từng nói chỉ thích tôi, Thẩm Diễn, đã thay đổi.
Người cần phải rời đi, không phải là nữ chính đang giận dỗi kia, mà là tôi – người vẫn chìm đắm trong quá khứ.
Nơi mà tôi đã cố gắng hết sức để trở về, giờ đây không còn chỗ cho tôi nữa.
Tôi không cần tự hạ mình, cũng không cần cố chấp một mình.
Sự lúng túng của một người yêu cũ.
Sự lúng túng của quá khứ.
Thẩm Diễn, nếu một ngày nào đó, tôi trở thành một người không quan trọng trong lòng anh ta, thì với tôi, anh ta cũng là một người không cần phải tồn tại.
Ngón tay tôi hơi run, run đến mức không ngờ.
Con dao vô hình mà Thẩm Diễn treo lơ lửng trước ngực tôi, giờ đã bị chính tôi đẩy vào tim mình, cảnh tượng này khiến tôi nhận ra sự thật.
“Thẩm Diễn, tiểu thuyết của tôi, các người không xứng đáng để xuất hiện.”
Tôi không phải là người yêu cũ chỉ để tôn lên tình yêu của các người.
14
Tôi rời khỏi đoàn phim, chặn mọi liên lạc, từ chối mọi cuộc gọi, họ không tìm được tôi đâu.
Tám năm trước, dù Thẩm Diễn có khóc lóc cầu xin, anh ta vẫn phải nhìn mẹ mình chia cắt chúng tôi, thậm chí còn không có cơ hội tiễn tôi ra sân bay.
Tôi đã ở trong khách sạn đó, một mình qua đêm, lên chuyến bay đến nửa kia của thế giới, buộc phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Cô độc một mình, nơi đất khách quê người.
Tám năm sau, tôi là Tô Niệm Thanh – ngôi sao tài chính mới nổi, không còn là người mà Thẩm Diễn hay gia đình anh ta có thể tùy ý điều khiển.
Tôi vẫn là tôi, nhưng không còn như trước nữa.
15
Kỷ Hướng Thâm lơ mơ vứt xấp tài liệu lên bàn làm việc của tôi: “Quay xong chưa?”
Tay tôi gõ bàn phím, hơi khựng lại: “Không quay nữa.”
Kỷ Hướng Thâm không nói gì, tôi nghe thấy tiếng anh ấy đang pha cà phê.
Tôi cứ tưởng ông chủ tư bản tàn ác này cuối cùng cũng làm người tốt, nhưng hóa ra tôi vẫn đánh giá anh ấy quá cao.
Kỷ Hướng Thâm lấy cốc của tôi để pha cà phê cho bản thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Anh ấy đứng trong bóng tối, cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần âu đen, ôm lấy vòng eo thon gọn của anh ấy.
Ánh mắt tôi dừng lại ở đó, Kỷ Hướng Thâm bất ngờ quay đầu nhìn tôi, nhướn mày.
“Muốn uống không?” Anh ấy giơ cốc cà phê trong tay lên.
Tôi lắc đầu, thu lại ánh mắt của mình.
Kỷ Hướng Thâm không nói gì thêm, tôi lại nghe tiếng anh ấy chỉnh máy pha cà phê. Một cốc cà phê nóng hổi được đặt trước mặt tôi bởi một bàn tay đẹp.
“Em xứng đáng với những điều tốt hơn.” Kỷ Hướng Thâm nói.
Tôi trầm ngâm, không đầy ba giây sau, ông chủ tư bản vô tình lại bắt đầu bóc lột tôi – kẻ lao động khốn khổ này.
“Bản kế hoạch còn thiếu sót, làm lại đi.”
16
Tôi và Kỷ Hướng Thâm đã quen nhau gần bảy năm rồi.
Giờ đây, tôi mặc toàn đồ hiệu, tài khoản đầy tiền, và trong tòa nhà này, nhiều người ghen tỵ với tôi, xem tôi là mục tiêu để phấn đấu.
Nhưng bảy năm trước tôi thảm hại biết bao. Dù chỉ có rất ít người nhìn thấy, nhưng đó thực sự là quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại.
Kỷ Hướng Thâm chính là người không may chứng kiến điều đó, anh ấy là một tiền bối mà tôi rất kính trọng.
Thương vụ chứng khoán đầu tiên tôi bán được chính là anh ấy mua.
Lúc đó, chỉ một chút tiền lẻ trong tay anh cũng đủ chi trả cho tôi cả tháng sinh hoạt phí.
Khi tôi gần như muốn từ bỏ, Kỷ Hướng Thâm hỏi tôi: “Phòng tài chính của chúng tôi thiếu một người chạy vặt, em có muốn làm không?”
Sau này, tôi mới biết.
Ở Mỹ, rất nhiều người trong công ty của Kỷ Hướng Thâm được anh “nhặt về” bằng cách này.
Tôi cũng là một trong số đó.
Thật may mắn, tôi – kẻ rác rưởi – cũng được thu gom vào thùng rác của nhà tư bản.
Cô trợ lý nhỏ nghe chuyện thì cười tươi: “Chị Tô có tổng giám đốc Kỷ chống lưng, dù là ở nơi đất khách quê người, vẫn chắc chắn là người điều khiển cả thế giới.”
Tôi cười khẩy, cô trợ lý này thần tượng tôi và Kỷ Hướng Thâm quá rồi, tôi không nói gì, cũng không phủ nhận, chỉ cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Vì thế mà tôi đã bỏ lỡ ánh mắt tối sầm và nụ cười dần biến mất trên gương mặt của Kỷ Hướng Thâm.
17
Không, cô ấy không ổn chút nào.
Không ổn chút nào cả.
18
Thực ra, chỉ cần tôi không muốn, Thẩm Diễn sẽ không bao giờ tìm được tôi.
Tôi biết rõ điều đó.
Mọi dấu vết của tôi ở nước ngoài đều bị Thẩm gia xóa sạch. Tôi lại không phải là người trong giới, tiểu thuyết đó chỉ là một sự cố. Một khi tôi bỏ cuộc, ngoài việc biết tôi đã về nước, Thẩm Diễn sẽ hoàn toàn không có thêm bất cứ thông tin gì về tôi.
Đừng nói là anh ta, ngay cả bà Thẩm bây giờ có lẽ cũng đang cuống quýt không biết tôi đang ở đâu.
Tôi ẩn mình giữa dòng người.
Mọi động thái của Thẩm Diễn lại được cả thế giới biết đến.
Nghe nói bộ phim mà công ty anh ta đầu tư đã quay được một nửa đột ngột ngừng lại mà không có dấu hiệu báo trước.
Nghe nói tài khoản Weibo chính thức của công ty Thẩm Diễn đã đăng một thông báo.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Xin lỗi.”
Hướng đi mờ mịt của vụ việc khiến cư dân mạng sôi sục.
Mối quan hệ thân thiết giữa Hạ Giảo và Thẩm Diễn là điều ai cũng biết, mọi người đều đoán xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tôi ít lên mạng, những chuyện này đều do Kỷ Hướng Thâm kể lại cho tôi nghe.
Anh ấy nhéo nhéo sống mũi, có chút bực bội: “Bạn trai cũ của em đúng là nhiều trò quá.”
Thẩm Diễn đã tốn rất nhiều tâm sức và tiền bạc để tìm tôi, còn Kỷ Hướng Thâm thì cũng phải trả cái giá tương xứng để giấu tôi đi.
Thật là làm khó cho ông chủ tư bản ham lợi nhuận này rồi.
“Ngày mai là tiệc mừng thọ bà nội anh, em đi với anh.” Kỷ Hướng Thâm đột nhiên nói.
Tôi nhướn một bên mày.
Gia tộc Kỷ gia không phải dạng gia đình hào môn nhỏ như Thẩm gia mà có thể dễ dàng dính vào.
Tiệc mừng thọ của bà nội chắc chắn không nằm trong phạm vi công việc của tôi.
Kỷ Hướng Thâm nói: “Lúc đó sẽ có không ít đại gia tầm cỡ, anh muốn em đến để biết mà mở rộng tầm mắt.”
“Hiểu rồi!”
Tôi đã hiểu.
Anh ấy là một cậu công tử tái sinh, ẩn mình đợi thời cơ để báo thù. Bề ngoài là một thiếu gia giàu có, ngoan ngoãn và thân thiện, nhưng thực chất là đang cài cắm tay chân của mình trong giới quyền lực, âm thầm rút tài nguyên gia tộc.
Tôi chính là tay chân đó.
Trách nhiệm nặng nề, con đường phía trước còn dài.