4
Đúng 10 giờ tối, Hà Tấn An mở livestream.

Tôi nghĩ bụng, tài khoản công khai của mình đã bị lộ rồi, chẳng còn gì để mất, nên không cần tạo tài khoản phụ nữa.

Thế là tôi dùng tài khoản chính nhảy vào xem livestream của anh ấy.

Tối nay Hà Tấn An nghiêm túc hơn hẳn, ít nhất thì anh ấy không uống rượu.

Nhìn anh ấy hào hứng chào fan:

“Chào các bạn! Tài khoản mà tôi trả lời trên Weibo hôm nay đúng là của em gái tôi đấy, không phải giả đâu, hàng thật giá thật luôn!

Nhưng mà đã hơn 30 tiếng kể từ livestream lần trước, ngoài bài đăng đó, em gái tôi vẫn chưa liên lạc với tôi.”

Hà Tấn An vừa nói vừa cúi đầu, làm bộ lau nước mắt không hề tồn tại.

Ảnh đế đúng là ảnh đế, chỉ vài giây ngắn ngủi, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ấy đã đỏ hoe, nước mắt như hồ chứa nước, từng chút từng chút ngấn lên.

Sau đó, anh ấy thở dài, giả vờ kiên cường nhìn vào ống kính:

“Em gái tôi là một cô gái rất tốt. Dù có thể nó không thích tôi, nhưng chắc chắn là tại tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một người anh.

Tôi tin là do tôi không đủ tốt nên em mới không thích tôi.”

Nhìn cái bộ dạng của Hà Tấn An, tôi không nhịn được mà buột miệng chửi:
“Đồ trà xanh chết tiệt!”

Dưới màn “biểu diễn” đỉnh cao này của Hà Tấn An, sự chú ý của fan đã chuyển từ tôi sang an ủi “trà xanh” kia.

“Hu hu hu, anh An đúng là người anh số một! Sao ảnh lại giỏi tự công lược như thế chứ?”

“Cô em gái cũng quá đáng thật, làm sao có thể đối xử với anh trai mình như thế? Dù sao cũng là anh ruột cơ mà!”

5
“An An, anh vẫn còn chúng em, những đứa em gái yêu thương anh mà! Đừng buồn nữa nhé!”

Tôi thực sự không muốn phá hỏng khung cảnh cảm động này, nhưng tôi cũng không muốn trở thành một phần trong màn “play” giữa trà xanh và bông sen trắng của các bạn đâu, được chứ?

Tôi nhấn vào nút yêu cầu kết nối trên màn hình. Ngay lập tức, avatar và tên tôi hiện to đùng trên màn livestream.

Hà Tấn An chắc chắn đã nhìn thấy yêu cầu của tôi. Anh ấy vuốt bừa lên mặt, nụ cười gần như ngay lập tức hiện lên.

Nhìn màn hình hiển thị “Kết nối thành công,” tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ:

“Hà Tấn Ninh, bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Nếu bây giờ mất kiểm soát, cô sẽ bị fan của Hà Tấn An mỗi người phun cho một bãi nước bọt mà chết đấy!”

Vì đây chỉ là kết nối âm thanh nên màn hình chỉ hiển thị khuôn mặt của Hà Tấn An và nickname của tôi.

6
“Ninh Ninh~”

Vừa kết nối, giọng ngọt như kẹo của Hà Tấn An đã truyền ra từ đầu dây bên kia. Tôi không hiểu nổi một gã đàn ông lớn tướng như anh ta làm cách nào để phát ra giọng điệu kiểu đó.

“Anh nói chuyện bình thường được không?”

【Ôi trời ơi, đây là giọng của em gái sao?

【Giọng anh và em gái đổi chỗ cho nhau à? Em gái nói thêm vài câu nữa đi!

“Ninh Ninh, anh biết em không thích anh, nhưng bây giờ đang livestream, em có thể nể mặt anh một chút được không?”

Vẻ mặt ủy khuất của Hà Tấn An khiến cả biển bình luận lại nghiêng hẳn về phía anh ta.

【Trời ơi, tôi không dám tưởng tượng, An An ở trước mặt em gái mình lại khiêm nhường như vậy!

【Hu hu hu, An An đáng thương quá, chỉ muốn ôm anh ấy vào lòng an ủi thôi!

【An An đừng buồn, em gái thật xấu tính!

“Anh nói tôi không thích anh? Sao anh không kể tại sao tôi không thích anh đi?”

Tôi biết Hà Tấn An không thấy được nét mặt của tôi, nhưng mỗi lần đối diện với anh ta, tôi đều cảm giác mình bị bủa vây bởi sự bất lực, muốn trốn thoát mà không thể.

Hà Tấn An bắt đầu đếm từng ngón tay, liệt kê lý do:

“Từ nhỏ em đã không thích anh. Anh đưa kẹo cho em cũng không thèm nhận; không ủng hộ giấc mơ diễn xuất của anh; còn hay đánh anh, lần nào cũng nặng tay.”

Tôi biết mà! Tôi biết ngay là thế mà!

Tôi hắng giọng, cố giữ giọng nói mình nghe thật bình tĩnh:

“Một cái kẹo, anh liếm xong đưa cho chó liếm, chó liếm xong mới đưa tôi ăn, rồi bảo từ hôm đó ba chúng ta kết nghĩa anh em, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

“Nói về giấc mơ diễn xuất của anh, anh có quên hồi nhỏ anh mê đóng vai mấy kiểu ‘phi chính thống’ không? Đổi tên thành ‘Táng Ái,’ không chịu học hành, cứ đứng giữa sân trường đội mưa, kéo thế nào cũng không chịu vào.

Tôi sợ anh cảm lạnh sốt, đi kéo anh vào thì bị anh trách là bẻ gãy đôi cánh của anh, hủy hoại thiên đường của anh.

“Nói đến chuyện tôi đánh anh, ai hồi nhỏ lén mặc váy của tôi, còn tuyên bố lớn lên sẽ lấy Trư Bát Giới?

Anh có muốn lấy Tôn Ngộ Không thì tôi cũng chẳng nói gì, ít nhất người ta còn độc thân!”

Vẻ mặt Hà Tấn An từ ủy khuất ban đầu chuyển thành ngơ ngác, cuối cùng đỏ bừng lên như quả cà chua chín.

Tôi biết ngay mà, anh ấy chẳng bao giờ nhớ được nguyên nhân, chỉ nhớ kết quả thôi.

Fan hâm mộ chắc cũng không ngờ rằng đây mới là sự thật đằng sau lý do tôi không thích Hà Tấn An.

Ba câu của tôi khiến fan im lặng suốt ba phút. Ngay cả phần bình luận cũng không chạy nữa.

Phải một lúc lâu sau mới có người bình luận:
【Thực ra, em gái đã rất nhẫn nhịn rồi.

Có người mở lời, phần bình luận bắt đầu sôi động trở lại.

【Tội nghiệp em gái quá.

【Hu hu hu, lần này tôi đứng về phía em gái. Cách làm của anh trai thực sự hơi khó nói.

6
Hà Tấn An vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nói:
“Thế còn việc em thiên vị bạn thân anh, phớt lờ anh thì sao?”

Tôi lập tức nhớ ra chuyện anh ấy đang nhắc tới. Thật sự anh ấy còn dám nhắc chuyện này à?

Hồi đi học, tôi với Hà Tấn An không học chung trường. Có lần đúng dịp họp phụ huynh, bố mẹ không ở nhà, nên tôi định nhờ Hà Tấn An đi họp thay.

Dù chúng tôi là sinh đôi nhưng may mắn là không giống nhau lắm. Anh ấy cao ráo, chỉ cần mặc đồ chỉnh tề một chút cũng không ai đoán được chúng tôi cùng tuổi.

Nhưng khi tới trường anh ấy, giữa biển người hơn cả ngàn người đổ ra từ cổng trường, tôi chỉ cần liếc qua một cái đã nhìn thấy anh ta – Hà Tấn An với mái tóc mái dài che nửa khuôn mặt.

Thật sự tôi không thể mở miệng nhờ anh ấy đi họp phụ huynh thay mình. Cuối cùng, tôi đành phải nhờ Cố Lăng Uyên.

“Anh tóc mái dài che nửa khuôn mặt, còn bạn thân anh – Cố Lăng Uyên, tóc mái ngắn chỉ che một bên mắt. Tôi sợ mất mặt nên nhờ anh ta đi họp thay thì có gì sai?”

Chưa đợi Hà Tấn An phản bác, phần bình luận đã ngập tràn tiếng cười:

【Hahahahaha!

【Haha không chịu nổi nữa, em gái nói chuyện hài quá!

【Đúng là bạn thân tốt, một người che cả mặt, một người che một mắt.

【Nếu là tôi, chắc còn bực hơn cả em gái.

Có lẽ Hà Tấn An cũng tự biết mình không cãi lại được, nên im lặng.

Tôi nhìn phần bình luận bay vèo vèo trên màn hình, đột nhiên xuất hiện một hiệu ứng quà tặng cực lớn.

Tôi ngơ ngác hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

【Wow, là quà Carnival đấy, to thật!

【Trời ơi, đã là cái thứ ba rồi, còn đang tiếp tục gửi!

【Đây là bao nhiêu cái rồi? Mắt tôi sắp lóa vì Carnival mất.

【Này, tám cái rồi đấy, trời ạ, số tiền này không nhỏ đâu!

Tôi nhìn tài khoản gửi quà, lập tức nhận ra đó là của Cố Lăng Uyên.

Chậc, tôi biết ngay mà, hai người này chắc chắn có gì đó mờ ám, nhưng Cố Lăng Uyên lại không chịu thừa nhận.

Tôi cười mà như không cười, nói:

“Cảm ơn Cố thiếu đã gửi quà Carnival, đúng là bạn thân đáng tin cậy!”

【Cố t【Thật sự là người đó sao?

Có người biết Cố thiếu là ai, cũng có người không biết.

【Cố thiếu là ai vậy?

【Ai thế? Đừng úp mở nữa, chị em với nhau có gì mà không nói được?

【Tôi đoán là thái tử Bắc Kinh – Cố Lăng Uyên.

【Sao lại gọi Cố Lăng Uyên là Cố thiếu?