Hệ thống cuối cùng cũng đã kích hoạt.
Tôi nôn nóng muốn khoe với hệ thống thành quả của việc khiến phản diện sa ngã.
Tay tôi bóp cổ phản diện, ép hắn quỳ xuống.
Một chân dẫm lên bụng hắn.
Hào hứng hỏi: “Hệ thống, chỉ số sa ngã của phản diện có phải đã bùng nổ rồi không?”
Hệ thống trả lời: “Ừm… chỉ số sa ngã bằng không, chỉ số phấn khích thì đã bùng nổ!”
Ngay giây tiếp theo, bàn tay nóng bỏng của hắn giữ chặt lấy mắt cá chân tôi.
Thiếu niên tóc đen, giọng nói khàn khàn, như khao khát tôi.
“Tiểu thư, xuống thêm chút nữa.”
“Nơi này, cũng muốn được tiểu thư cưng chiều.”
1
[Ký chủ, nhiệm vụ của ký chủ là thúc đẩy sự sa ngã của phản diện.]
[Hãy biến phản diện trở thành một đại phản diện!]
Việc đưa tôi đến đây đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của hệ thống.
Nên sau khi nhắc nhở xong, hệ thống liền chìm vào giấc ngủ.
Tôi gật đầu hiểu chuyện.
Nhìn về phía thiếu niên cao ráo nhưng gầy gò với mái tóc đen trước mặt.
Đây chính là phản diện chưa sa ngã—Thẩm Sách.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Sách sau khi sa ngã trở nên tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.
Nhưng Thẩm Sách lúc mười chín tuổi, vẫn chỉ là một học sinh nghèo khó, bị người khác bắt nạt.
Hiện tại, bà của cậu ta đang bệnh nặng nằm viện, rất cần tiền.
Nhưng cậu ta lại bị một nhóm lưu manh cướp mất số tiền cứu mạng. Bị vứt bỏ như rác rưởi trong con hẻm nhỏ này.
Thúc đẩy cậu ta sa ngã, thật sự dễ như trở bàn tay. Tôi ngẩng cao cằm một cách kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống cậu ta:
“Muốn tự tay báo thù không?”
Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên, trên mặt và thân đầy vết thương, máu chảy đầm đìa. Nhưng cậu ta chỉ lặng lẽ nhặt chiếc cặp đã trống rỗng.
Bên trong, chẳng còn gì.
Thấy cậu ta chuẩn bị rời đi, tôi phát huy tính cách kiêu ngạo, độc ác của nhân vật gốc.
Một tay tôi bóp lấy cổ Thẩm Sách, cậu ta cũng không phản kháng, đôi mắt đen tràn đầy sự chết chóc, nhìn chằm chằm làm tôi có chút lạnh sống lưng.
Tôi một tay giữ cậu ta, tay kia gọi điện thoại, báo cáo tình hình cho vệ sĩ. Vệ sĩ của nhà họ Ôn không phải hạng xoàng.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản xách những tên lưu manh kia như gà con, ném chúng xuống trước mặt chúng tôi.
Lúc này tôi mới buông tay. Vẫn giữ vẻ kiêu ngạo:
“Cậu muốn tự tay báo thù, vậy tôi sẽ không cho cậu làm điều đó. Cậu mãi mãi không thể tự tay báo thù!” Phản diện không thể làm gì kẻ thù, lại không thể tự mình trả thù. Chỉ số sa ngã chắc chắn sẽ bùng nổ, phải không?
Trong tiếng rên rỉ của đám lưu manh, tôi ác độc nhướng mày nhìn Thẩm Sách. Chẳng mấy chốc, vệ sĩ đưa đến một xấp tiền, nhàu nát, lẻ tẻ, có lẽ chỉ vài nghìn tệ, không đủ cho một ngày sinh hoạt của tôi.
Nhưng đây là số tiền mà Thẩm Sách đã làm việc trong hai tháng hè mới kiếm được.
“Tiền này là cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý.” Tôi bước đi trong đôi giày cao gót đen, tiện tay vung xấp tiền ra. Tiền bay trong không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Mi mắt của Thẩm Sách khẽ động, cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt từng tờ tiền. Tôi dẫm lên tay cậu ta, không mạnh, nhưng đầy sự sỉ nhục. Cậu ta không nói gì, chỉ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhẹ nhàng nhìn tôi, không còn chút cảm xúc nào.
Tôi bắt đầu thấy hơi lạnh sống lưng, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ cởi áo khoác, tùy tiện ném cho cậu ta.
Vẫn giữ thái độ cao ngạo: “Không phải thiếu tiền sao? Tôi vừa hay thiếu một con chó, cậu có thể làm thay. Chi phí chữa bệnh cho bà cậu, tôi sẽ lo hết.”
Tôi nhướng mày, cả đời chưa từng ác đến thế này. Giọng cậu ta khô khốc: “Được.”
2
Sau tai nạn xe, tôi đã bị hệ thống đưa đến thế giới này. Nhà họ Ôn vốn dĩ không có con cái, nhưng sự xuất hiện của tôi đã giúp họ sinh hạ được một cô con gái. Và tôi trở thành cô tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Ôn.
Tôi đã sống trong thế giới tiểu thuyết này hơn chục năm, cho đến gần đây, hệ thống đã đánh thức ký ức của tôi và yêu cầu tôi thúc đẩy sự sa ngã của phản diện Thẩm Sách.
Hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ có thể nhận được điểm sinh mệnh và trở về thế giới ban đầu của mình. Nhưng hệ thống lại rơi vào trạng thái ngủ đông do cạn kiệt năng lượng.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Sách là một kẻ tâm lý biến thái, không thể chịu đựng khi thấy người khác sống tốt hơn mình.
Nam chính và nữ chính lại có xuất thân tốt, và hết lần này đến lần khác khiêu khích cậy ta. Vì vậy, Thẩm Sách đã dễ dàng trả thù và phá hủy thế lực gia tộc của nam chính, khiến gia tộc của nữ chính tan rã, tranh đấu đến mức sống chết.
Cho đến gần cuối, Thẩm Sách mới bị nam chính và nữ chính bắt được.
Qua sự cảm hóa của họ, Thẩm Sách hoàn toàn tỉnh ngộ. Rồi sau đó—cậu ta tự sát. Không ai tìm thấy thi thể của cậu ta. Nhưng tôi biết, một phản diện biến thái như cậu ta, làm sao có thể tỉnh ngộ được?
Làm sao có thể tự hối hận vì những gì mình đã làm mà tự sát?
Cậu ta cảm thấy nam nữ chính quá nhàm chán, cảm thấy cả thế giới này đều vô vị, nên mới cam tâm chết ở một nơi không ai biết.
Tôi đã đưa Thẩm Sách về nhà họ Ôn, biến cậu ta thành người hầu thân cận của tôi, để cậu ta ở ngay dưới tầm mắt của tôi, sẵn sàng phục vụ 24 giờ mỗi ngày.
Tôi thậm chí còn bắt cậu ta xin nghỉ học, trở thành học sinh dự thính, cùng tôi đi học.
Khi giáo viên chủ nhiệm dẫn cậu ta vào lớp, đã gây ra không ít xôn xao. Bởi vì cậu ta đẹp trai, rất đẹp trai. Đây là khuôn mặt ưng ý nhất mà tôi từng thấy trong suốt hơn chục năm ở thế giới này. Chỉ cần liếc nhẹ đuôi mắt, cậu ta có thể dễ dàng khiến linh hồn người ta bị cuốn đi.
Khi giáo viên sắp xếp chỗ ngồi, thầy định xếp cậu ta ở nơi khác. Tôi tự nhắc nhở bản thân, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mọi thứ ở đây đều là giả.
Tôi làm nhiệm vụ chỉ để nhanh chóng về nhà.
Tôi lấy hết can đảm, dùng giọng đầy ác ý nói:
“Thẩm Sách, qua đây. Con chó của tôi, đương nhiên nên ngồi cạnh tôi.”
Cả lớp xôn xao. Khi nhìn về phía Thẩm Sách, ánh mắt yêu mến của mọi người đã biến mất, chỉ còn lại sự chán ghét.
Nhưng dường như cậu ta không cảm nhận được ác ý từ người khác, ánh mắt cậu ta luôn bình tĩnh, cậu ta bước đến bên tôi, kéo ghế ngồi xuống, ngoan ngoãn như một con rối.
Tôi đá cậu ta một cái, đẩy cuốn vở bài tập trên bàn cho cậu ta. “Tôi không muốn viết, cậu viết hộ tôi đi.”
Cậu ta vẫn bình tĩnh đáp: “Vâng, tiểu thư.”
3
Hệ thống không biết khi nào sẽ quay lại. Tôi chờ đợi trong lo lắng. Mỗi ngày đều bắt nạt Thẩm Sách, hy vọng chỉ số sa ngã của cậu ta sẽ bùng nổ. Như vậy, khi hệ thống trực tuyến trở lại, tôi có thể ngay lập tức quay về nhà.
Lại một buổi tối sau giờ tan học.
Đêm xuống, Thẩm Sách vẫn chưa đến phòng tôi để mát-xa chân. Tôi bước ra ban công, phát hiện cậu ta đang ngồi xổm trong vườn nhổ cỏ. Cậu ta làm việc rất chăm chỉ, cầm đèn pin soi vào luống hoa, cặm cụi nhổ từng đám cỏ, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của tôi.
Dạo gần đây, cậu ta chịu trách nhiệm hầu hạ tôi ăn uống, xỏ giày, đi học cùng tôi, bảo vệ sự an toàn của tôi.
Ban đêm, cậu ta còn phải mát-xa chân cho tôi.
Tất nhiên, tất cả đều là theo sự chỉ đạo của tôi.
Những người hầu trong nhà, dưới sự chỉ thị của tôi, cũng cô lập cậu ta, giao cho cậu ta những công việc nặng nhọc và bẩn thỉu. Nhưng cậu ta không hề than phiền, ngoan ngoãn làm mọi thứ.
Lúc này đã quá giờ cậu ta đến mát-xa chân cho tôi, nhưng tôi cũng không thúc giục. Khi cậu ta đến, trông cậu ta sạch sẽ gọn gàng, chắc hẳn đã về tắm rửa và thay quần áo.
Cậu ta quỳ xuống tấm thảm như thường lệ, lấy dầu mát-xa ra, đổ lên tay và xoa đều, sau đó nâng chân tôi lên.
Khi tay cậu ta vừa chạm vào chân tôi, hơi ấm làm tôi bất giác rùng mình. Ngay sau đó, tôi đột ngột dùng chân trần đạp lên vai cậu ta. “Cậu đến muộn rồi, Thẩm Sách.”
Giọng cậu ta lạnh lùng, còn lạnh hơn cả đêm đông năm ngoái. “Lần sau sẽ không như vậy.”
Tôi cảm nhận được sự khác thường của cậu ta, lực trên chân tôi lại mạnh thêm chút nữa. Lần này, cậu ta không nói gì, nhưng hơi thở của cậu ta bỗng nhiên ngừng lại.
Tôi ép hỏi: “Bị thương sao không nói?”
“Không sao.” Cậu ta tiếp tục mát-xa cho tôi.
Nhưng tôi bất ngờ giữ chặt lấy cằm cậu ta, cau mày: “Ai đã đánh cậu?”
Cậu ta bình thản ngẩng lên nhìn tôi. “Người mà tiểu thư sắp xếp, sao còn phải hỏi?”
Tôi lập tức hiểu ra, là những người làm trong nhà đã đánh cậu ta, nhưng cậu ta lại nghĩ đó là ý của tôi.
Tôi đi giày vào, kéo cậu ta cứng rắn đến phòng khách. Tôi ra lệnh cho quản gia gọi hết tất cả người hầu trong nhà, bao gồm cả tài xế và người làm vườn. Tôi kéo cổ áo Thẩm Sách, để lộ vết thương trên vai cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Ai đã đánh?”
Mọi người đều im lặng, không ai dám lên tiếng. “Ai biết kẻ gây ra việc này, tôi sẽ cho mười vạn! Nếu tôi phát hiện ra, cả gia đình sẽ bị đưa vào danh sách đen của nhà họ Ôn, con cháu không được phép làm việc trong bất kỳ cơ sở nào thuộc tập đoàn nhà tôi!”
Chẳng bao lâu sau, có một người run rẩy đứng ra chỉ điểm. Sau một hồi náo loạn, đã gần nửa đêm.
Khi trở về, tôi cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Sách dõi theo tôi, lưng tôi bỗng thấy nóng bừng.
Tôi hừ một tiếng. “Tôi chỉ bảo họ cô lập cậy, không bảo họ đánh cậu. Hành hạ người là phạm pháp, tôi không làm việc phạm pháp, tôi chỉ làm những việc trái đạo đức.”
Ánh mắt cậu ta u ám. Khi tôi nhìn lại, cậu ta lại cúi đầu xuống. Rõ ràng là lỗi của tôi trong việc quản lý người làm, vậy mà cậu ta lại nhẹ nhàng xin lỗi.