3
Tôi đã trang trí lại phòng của mình, thậm chí còn sang trọng hơn trước và thay đổi phong cách hoàn toàn. 

Lâm Nguyệt lại chuyển về căn phòng khách nhỏ mà cô ta từng ở trước đây.

Ở một thành phố đắt đỏ như vậy, không cần trả tiền thuê nhà mà vẫn được ở trong căn phòng như thế, nhà họ Mục tôi đã đối xử rất tốt với cô ta rồi. 

Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi tôi về nhà, thói quen sai khiến người khác của Cô ta vẫn không hề giảm đi chút nào.

Sáng hôm đó, tôi vội vàng đến công ty của bố nhưng không tìm thấy tài xế của nhà. Người giúp việc nói với tôi:

“Mỗi ngày, Lâm Nguyệt đều sai tài xế của tiểu thư đưa cô ta đến trường, và ngày nào cũng phải dùng chiếc xe đắt tiền nhất trong gara. Cô ta còn đặc biệt yêu cầu xe phải đỗ ngay trước cổng trường.”

Tôi giận đến bật cười. Nếu không biết, chắc người ta còn tưởng cô ta không phải là sinh viên được gia đình tôi tài trợ mà là tiểu thư con nhà quyền quý trong gia đình tôi.

Tôi liền gọi điện cho tài xế, nói thẳng:

“Bây giờ anh đang ở đâu?”

Tài xế liếc nhìn Lâm Nguyệt:

“Thưa tiểu thư, tôi đang đưa Lâm Nguyệt đến trường.”

Tôi đáp:

“Tôi cho anh một phút để cho cô ta xuống xe và quay lại đón tôi. Anh nên nhớ ai là người trả lương cho anh.”

Tôi nghe thấy Lâm Nguyệt hét lên trong điện thoại:

“Tôi lên xe trước, tại sao tôi phải xuống? Tôi là học sinh sắp thi đại học, nếu tôi trễ giờ học và thành tích bị ảnh hưởng, anh có tin tôi sẽ bảo chú Mục sa thải anh không?”

Tài xế bất đắc dĩ đáp:

“Đưa cô đến trường vốn không nằm trong công việc của tôi, bây giờ tiểu thư cần dùng xe, xin mời cô xuống.”

Lâm Nguyệt bị tài xế đuổi xuống xe trong sự chứng kiến của nhiều người trên đường đến trường.

Một giờ sau, tôi trang điểm kỹ lưỡng và đến công ty của bố đúng giờ.

Bố tôi nhìn thấy tôi, vui mừng khôn xiết:

“Con cuối cùng cũng về nước rồi. Bố đã nói với con từ lâu là không cần ra nước ngoài học đại học, gia đình ta có bao nhiêu sản nghiệp đang chờ con kế thừa đây này.”

Tôi cười bất lực:

“Sao bố lại nói những điều này nữa rồi, khi còn trẻ chỉ muốn đi đây đi đó cho vui, bố cũng biết mà.”

Bố tôi gật đầu: “Cũng đúng, sau này thì nên ở nhà làm việc cho công ty gia đình, bố còn mong con sớm kế thừa gia sản để bố sớm được nghỉ hưu đây.”

Tôi ngắt lời ông: 

“Chuyện nghỉ hưu của bố cứ để sau, nói trước chuyện tại sao trong số bao nhiêu sinh viên được tài trợ, bố lại để Lâm Nguyệt ở nhà mình.”

Bố tôi thở dài mà nói:

“Bố với bố của Lâm Nguyệt là bạn học đại học. Khi con bé học cấp ba thì bố con bé bị tai nạn qua đời ở công trường. Mẹ con bé muốn con bé bỏ học để lấy chồng, nhưng bố không đành lòng, nên đã đưa con bé về nhà mình để tiếp tục học.”

Tôi không nói thêm gì nữa.

Khi bố tôi nghe về chuyện Lâm Nguyệt đã sử dụng phòng của tôi, ông cười và nói:

 “Nhưng dù sao thì việc của con vẫn là quan trọng nhất. Nếu con thực sự không chịu nổi con bé thì bố có thể ngừng tài trợ cho nó bất cứ lúc nào.”

Tôi đáp: “Nếu bố cô ta có chút quen biết với bố, vậy thì cho cô ta thêm một cơ hội nữa cũng không phải là không được.”

Tôi tưởng rằng sau bài học hôm nay, cô ta sẽ biết kiềm chế cái tính tình thối kia.

Nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Lâm Nguyệt cầm một cái máy phát sáng nhấp nháy chỉa thẳng vào mặt tôi.

Cô ta chống tay vào hông, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi:

 “Mục Dao, tiếng mở cửa của cậu đã vượt quá 15 decibel rồi, theo quy định thì phải nộp phạt 300 đồng.”

4
Cô ta lộ ra vẻ trách móc:

 “Tôi đã nói rõ ràng là tôi sắp thi đại học rồi, thính giác của tôi rất nhạy cảm, chỉ một chút tiếng động cũng khiến tôi mất tập trung. Tại sao cậu còn cố tình làm vậy? Chỉ vì ngày xưa cậu thi không đậu vào trường đại học tốt, nên cậu ghen tị với tôi và muốn tôi cũng như cậu sao?”

Tôi nghi ngờ rằng đầu óc Lâm Nguyệt thật sự có vấn đề. Nếu tôi nhớ không nhầm, phòng của cô ta ở tầng ba, dù tôi có mở cửa ở tầng một với âm thanh lớn thế nào thì cô ta cũng không thể nghe thấy được.

Thẩm Nam, người được bố tôi thuê đến để làm bánh ngọt, không thể nhịn nổi nữa: 

“Lâm Nguyệt, đầu óc của cô không sao chứ? Tại sao tiểu thư phải nhường nhịn cô trong mọi chuyện? Hơn nữa, tôi đã ở bếp làm bánh cả ngày, còn cô thì ngồi xem phim dưới tầng một, cũng không thấy cô học gì cả. Sao tiểu thư vừa về đến nhà là cô lại làm ầm lên là muốn học? Cô đây làbcố ý đúng không?”

Nghe vậy, Lâm Nguyệt cầm điện thoại lên, lướt tìm video và nói:

 “Nếu chị không nói thì tôi suýt nữa quên mất. Khi chị mới đến, tôi đã nói rõ là phải làm tóc cho tôi trước khi tôi đi học. Sáng nay, lúc 6:30, chị không có mặt ở phòng tôi đúng giờ, phạt 300 đồng. Hôm qua, lúc 12 giờ, chị chơi điện thoại trong bếp, làm chậm mạng của tôi, phạt thêm 300 đồng nữa. Tổng cộng là 600 đồng. Tôi sẽ giảm giá cho chị, chuyển cho tôi 500 đồng qua WeChat là được.”

Thẩm Nam gần như bật khóc:

 “Lúc đó là giờ nghỉ của tôi, tôi chỉ nhắn tin về cho gia đình. Mẹ tôi bệnh và đang nằm viện, vừa phẫu thuật xong. Tôi lo lắng nên mới hỏi thăm tình hình. Điều đó cũng không được sao?”

Lương của cô ấy là do nhà Mục trả, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm phục vụ cho sinh viên được tài trợ này, mà còn bị trừ tiền nếu không đáp ứng được yêu cầu của Cô ta.

Nghe nói chỉ cần Lâm Nguyệt khóc lóc và làm ầm lên trước mặt ông Mục, ông ấy vì nể tình mà phải nhượng bộ. Thẩm Nam không dám đắc tội với cô ta.

Cô ấy đã rất khó khăn mới tìm được công việc lương cao như vậy, mẹ cô ấy cần tiền để điều trị trong bệnh viện, dù thế nào cũng không thể mất việc.

Nhưng tôi thì khác. Tôi nói: 

“Thẩm Nam, từ hôm nay trở đi, chị không cần phải dậy sớm để phục vụ cô ta nữa. Số tiền và thời gian mà chị đã mất trong những ngày qua, tôi sẽ trừ từ khoản tài trợ của Lâm Nguyệt và trả lại cho chị.”

Nghe tôi nói vậy, Thẩm Nam mở to mắt, nhìn tôi đầy cảm kích.

Lâm Nguyệt không phục, mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận: “Cậu có quyền gì mà tự ý sử dụng tiền tài trợ của tôi?”

Tôi mỉm cười: “Tiền đó vốn dĩ là của gia đình tôi, tại sao tôi lại không thể sử dụng?”

Lâm Nguyệt đỏ mắt, lại bắt đầu lên cơn thần kinh:

 “Tôi biết cậu là tiểu thư, từ nhỏ đã được nuôi nấng trong sự sung túc. Nhưng, khoản tài trợ đó là do bố cậu cho, chỉ có ông ấy mới có quyền quyết định về số tiền đó. Còn cậu, dù sao cũng chỉ là có chung huyết thống với ông ấy.”

“Dù cậu có là con ruột của ông ấy thì sao? Từ khi cậu học đại học ở nước ngoài, đã bốn năm cậu không thường về nhà, tình cảm giữa hai người đã nhạt rồi.”

“ Nhưng tôi thì khác, ba năm qua tôi luôn ở bên cạnh ông ấy. Tôi xuất sắc như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành đạt. Rồi sẽ có một ngày, chú ấy sẽ hiểu ai mới là người quan trọng nhất đối với gia đình này.”

Tôi thật không ngờ, chỉ vì được tài trợ mà Lâm Nguyệt đã có ý định thay thế vị trí của tôi trong gia đình này.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở phía sau.

Trước khi tôi kịp quay lại, Lâm Nguyệt đã tinh mắt nhìn thấy bố tôi về, cô ta bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc nức nở:

“Chị ơi, xin chị cho em được học hành. Năm nay em sắp thi đại học rồi, không thể lãng phí một phút giây nào. Em là một đứa trẻ nghèo khổ, con đường duy nhất trong cuộc đời này là phải học giỏi, thi đỗ vào một trường đại học tốt. Em hứa sẽ luôn kính trọng chị, xin chị đừng bắt nạt em nữa, cho em được học hành tử tế.”

“Em biết chị coi thường hoàn cảnh gia đình em, luôn xem thường em. Nhưng em chỉ muốn được học, em có lỗi gì chứ? Chỉ cần chị cho em tiếp tục ở lại đây để học, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì chị muốn.”

Cô ta lau nước mắt:

 “Chú đã tài trợ cho em đến ngày hôm nay, em không muốn làm chú thất vọng. Em cũng muốn trở thành người thành đạt để sau này có thể báo đáp chú. Mục Dao, em không có ý định giành bố của chị, chỉ là bố em không còn nữa. Nhìn thấy chú ấy, em như nhìn thấy bố của mình. Em chỉ là… em chỉ là quá nhớ bố thôi, như vậy cũng không được sao?”

Bố tôi nhìn thấy cảnh tượng này, liền bước nhanh tới, mặt trầm xuống: 

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trong mắt Lâm Nguyệt thoáng qua một tia đắc ý không dễ nhận ra: 

“Chú ơi, chú đừng giận nhé. Con biết nhà mình thấp kém nghèo khổ, chị ấy ghét con là điều dễ hiểu mà. Dù sao thì con chỉ là một đứa trẻ nghèo khó chưa từng trải qua những thứ xa hoa, sống trong nhà chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không vui.”

“Chị ấy từ nhỏ đã được nuôi nấng trong sự giàu sang, mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng có đến hàng chục triệu, không thể nào thấu hiểu được hoàn cảnh của một đứa trẻ không có cha như con cũng là điều dễ hiểu thôi. “

“Chú đừng trách chị ấy, nếu nhất định phải phạt chị ấy, thì chú có thể vì con mà cho chị ấy tạm thời rời khỏi biệt thự này, chuyển đến chỗ khác sống cũng được, nhưng xin đừng quá khắt khe với chị ấy.”

Cô ta vừa nói vừa khóc, nhìn tôi với ánh mắt có chút bao dung: 

“Không sao đâu chị ơi, em sẽ tha thứ cho chị. Từ nhỏ em đã chịu đủ sự ấm ức rồi, chịu thêm một chút cũng không sao đâu.”

Nhưng bố tôi lạnh lùng nhìn cô ta tự biên tự diễn, biểu cảm thờ ơ như đang nhìn một người xa lạ:

 “Con đang nói gì vậy? Đây là nhà của con bé, tại sao con bé lại phải chuyển đến chỗ khác?”

Lâm Nguyệt đang diễn đến độ nhập tâm nghe vậy thì nhất thời  sững sờ.

Cô ta không ngờ rằng bố tôi lại có thái độ như vậy.

Tôi nhẹ thở dài, mắt cũng dần đỏ lên:

 “Nếu như việc con ở nhà mà mở cửa bình thường cũng làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, thì có lẽ con nên tạm thời rời khỏi nhà. Cô ấy dù sao đi nữa cũng là sinh viên mà bố coi trọng, kỳ thi đại học của cô ấy  quan trọng hơn con gái của bố nhiều, dù sao thì con cũng đã bốn năm không về nhà rồi, ở bên ngoài thêm một thời gian nữa cũng không sao.”

“Tối nay con sẽ thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây. Trong thời gian tới, con sẽ không quay về nữa. Mọi người hãy sống tốt nhé. Lâm Nguyệt, tôi sẽ không làm phiền kỳ thi đại học của cô nữa.”

Thật buồn cười, đóng vai tội nghiệp ai mà không biết chứ.

Nghe tôi nói sẽ đi, bố tôi lập tức thay đổi sắc mặt, nắm chặt tay tôi, cau mày: 

“Con về nhà được một chuyến đã khó khăn lắm rồi, sao tự nhiên lại muốn đi?”

“Hôm nay chẳng phải sinh nhật của con sao? Bố đã đặc biệt hủy công việc buổi chiều để ở nhà cùng con mừng sinh nhật, con đúng là trẻ con, sao lại nói đi là đi? Đây là nhà của con, con còn muốn đi đâu nữa? Bố có bao nhiêu sản nghiệp lớn đang chờ con kế thừa đây này.”

“Bố đã đặt nhà hàng rồi, chính là nhà hàng mà con thích nhất hồi trước. Bố sẽ bảo quản gia, tối nay chúng ta sẽ không về nhà ăn tối.”

Bố tôi nhìn sang Lâm Nguyệt, lần đầu tiên nổi giận với cô ta:

 “Nếu việc Mục Dao chỉ mở cửa bình thường mà con cũng cảm thấy phiền cho việc học của mình, thì chú nghĩ cái nhà này con cũng không cần ở lại nữa đâu, chú sợ nhà chúng ta quá ồn ào, làm lỡ dở tương lai của con.”

Nghe bố tôi nói vậy, Lâm Nguyệt sợ đến trắng bệch cả mặt: 

“Chú ơi, con chỉ là sắp thi đại học nên áp lực quá lớn, con không có ác ý gì đâu. Chú đừng đuổi con đi, ở ký túc xá, mấy người đó ngày nào cũng bắt nạt con. Nếu con phải quay lại đó, họ sẽ ép con phải nghỉ học mất.”

Bố tôi lạnh lùng nhìn cô ta:

 “Chú hiểu hoàn cảnh khó khăn của con. Gia đình chúng ta có cách đối đãi khách, nhưng con cũng cần phải có giáo dưỡng, hiểu chứ? Lần sau nếu con còn làm điều gì quá đáng thì chúbsẽ phải cân nhắc xem liệu con có còn xứng đáng được tài trợ nữa không.”

Lâm Nguyệt không dám cãi lại, chỉ gật đầu liên tục.