Chị gái tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, tính tình trong sáng ngây thơ. Chính chị đã xin ba mẹ đi nhận nuôi một cậu bé từ cô nhi viện tên là Thẩm Tự Cẩn.
Ở trường, tôi bị bắt nạt, chị chỉ khuyên nhủ tôi rằng nhịn một chút cho thế giới được yên bình. Nhưng khi Thẩm Tự Cẩn bị kỳ thị, chị lập tức đứng ra bảo vệ cậu ấy, rồi quay sang nói với tôi:
“Tình cảm giữa chúng ta là thứ tình cảm cao quý vượt lên cả nam nữ.”
Chị tôi chăm sóc cậu ấy từng li từng tí, khi lớn lên thì bí mật đính ước, rồi đưa cậu ấy vào làm việc tại công ty gia đình. Kết quả, Thẩm Tự Cẩn hại công ty phá sản. Ba nhảy từ sân thượng xuống, mẹ đau lòng quá mà hóa điên. Chị lại cùng Thẩm Tự Cẩn cao chạy xa bay.
Tôi hỏi chị tại sao lại đi cùng kẻ thù của gia đình, chị chỉ ngây thơ đáp lại:
“Tự Cẩn là nam chính, chị đi cùng cậu ấy không phải là lẽ đương nhiên sao? Hơn nữa, chính ba mẹ đã khiến gia đình cậu ấy phá sản, chết trong tay cậu ấy cũng chỉ là báo ứng thôi.”
Thì ra chị ấy tự cho mình là người xuyên không, muốn trở thành nữ chính định mệnh của nam chính.
Khi tôi mở mắt lần nữa, trước mặt là cậu bé cô đơn lạnh lùng ngồi trong góc cô nhi viện. Tôi lập tức bước qua Thẩm Tự Cẩn, quay sang ba mẹ, nói:
“Ba mẹ, con muốn nhận nuôi anh trai đẹp trai kia!”
Kiếp này, để kẻ nam phụ âm trầm đánh bại nam chính chắc không phải là quá đáng đâu nhỉ.
1
Chiếc xe dừng lại trong sân cô nhi viện, chị tôi chậm rãi bước xuống, tôi vội theo sau. Ba mẹ vẫn còn có chút do dự:
“Tiểu Ý à, con có các anh trai họ, nếu con thực sự thích có anh trai, chúng ta có thể đưa một trong số họ về ở cùng con một thời gian được không?”
Chị mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng:
“Không được ạ.”
Dù chỉ mới mười tuổi, nhưng chị lại có vẻ điềm tĩnh, chững chạc hơn cả người lớn:
“Với lại, đây là làm việc thiện, ba mẹ, chẳng lẽ ba mẹ không thích làm việc thiện sao?”
Bị hỏi như vậy, ba mẹ cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc ấy, viện trưởng cô nhi viện đã bước ra đón tiếp. Tôi chợt ôm chầm lấy mẹ, nhõng nhẽo khóc lóc:
“Mẹ ơi, con cũng muốn có một anh trai! Con cũng muốn có một anh trai cơ!”
Ba nghe vậy, nghiêm giọng:
“Bướng bỉnh quá! Một anh trai là đủ rồi.”
“Thế thì con muốn tự chọn!”
Tôi khoanh tay, tức giận bĩu môi:
“Phải để con chọn!”
Chị nhìn tôi, hơi cau mày, từ tốn nói:
“Em gái, em đã tám tuổi rồi, không được nhõng nhẽo nữa, để người ta cười cho.”
Tôi giậm chân:
“Em cứ muốn chọn! Em cứ muốn chọn!”
Mẹ vỗ nhẹ đầu tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Được rồi, được rồi, để con chọn, đừng khóc nữa.”
Nghe vậy, tôi nín khóc mỉm cười, và nhận thấy thoáng chút bối rối trên gương mặt chị.
Những cậu bé mà viện trưởng đã chọn đều đang chờ trong văn phòng.
Vừa bước vào, chị lập tức nắm lấy tay tôi, chỉ vào Thẩm Tự Cẩn:
“Em gái, chọn cậu ấy đi.”
Quả nhiên, chị vẫn giống hệt như kiếp trước, trong lòng chỉ nhắm đến nam chính của mình mà thôi.
Chị đã biết mình là nữ chính của câu chuyện, biết rằng tình yêu giữa chị và nam chính cần vượt qua cả những thù hận sâu sắc, thậm chí phải hi sinh cả em gái và ba mẹ, vậy mà vẫn chọn đi con đường đó.
Kiếp trước, chị hại chết ba mẹ, hại chết cả tôi.
Kiếp này, nếu tôi không giữ được an toàn cho bản thân, thì tôi không còn là Vũ Tích nữa.
Tôi gạt tay chị ra, bước thẳng qua “nam chính” Thẩm Tự Cẩn, kéo tay cậu bé đứng sau lưng cậu ta.
“Ba mẹ ơi, anh này đẹp trai hơn, con muốn chọn anh này!”
2
Cố Lâm rõ ràng không ngờ rằng mình sẽ là người được chọn, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, anh ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt bình tĩnh lại ánh lên nét ngạc nhiên.
“Em gái!”
Chị gái bặm môi bước tới, giọng trẻ con bỗng thêm phần nghiêm nghị:
“Em phải nghe lời chị, anh trai này gầy quá, không được.”
Nghe vậy, Cố Lâm rút tay khỏi tay tôi, cúi đầu xuống, tóc lòa xòa trước trán che đi cảm xúc thực sự của mình. Tôi lập tức nắm chặt tay anh, kiên quyết nói:
“Em nhất định muốn anh ấy làm anh trai của em!”
Tay của Cố Lâm rất lạnh, anh lại muốn rút tay về, tôi liền kéo anh đến trước mặt ba mẹ, nói:
“Ba mẹ ơi, anh trai này đẹp trai, lại còn bị thương nữa. Ba mẹ nhìn xem.”
Tôi chỉ vào vết bầm trên mặt Cố Lâm:
“Anh ấy bị thương nhưng chẳng hề kêu ca gì. Con cũng muốn một người anh có thể bảo vệ con.”
Ba mẹ tôi dồn ánh nhìn vào Cố Lâm. Cậu thiếu niên phản diện mà đáng thương này, từ nhỏ đã cho thấy dấu hiệu vừa đẹp vừa mạnh nhưng cũng đầy đau khổ. Rõ ràng là ba mẹ tôi cũng xiêu lòng.
“Em gái, em không thể ngang ngược thế được!”
Chị gái bước tới, vẫn giữ giọng điệu dạy đời:
“Dù sao đi nữa, đánh nhau là không tốt, mà em còn nhỏ, chẳng phân biệt được người tốt, người xấu đâu, cứ để chị chọn.”
Nói xong, chị liền kéo Thẩm Tự Cẩn đến.
Giờ thì ba mẹ tôi đứng trước bốn đứa trẻ, chị gái nắm tay Thẩm Tự Cẩn, còn tôi kéo tay Cố Lâm.
Được rồi, để xem ai diễn xuất giỏi hơn nào.
Tôi “oa” lên một tiếng, khóc rống lên, chỉ vào Thẩm Tự Cẩn:
“Con không muốn anh trai này đâu! Anh ấy trông đáng sợ lắm! Ba mẹ ơi, con sợ anh ấy!”
Trong nguyên tác, Thẩm Tự Cẩn được miêu tả là như thế: anh ta biết ba mẹ tôi là kẻ thù đã khiến anh thành trẻ mồ côi, nên khi chị đưa ba mẹ đến cô nhi viện chọn anh, anh đã thuận nước đẩy thuyền, theo chúng tôi về nhà họ Vũ.
Trong suốt mười năm ẩn nhẫn, anh từng bước chiếm lấy toàn bộ tài sản của nhà họ Vũ, cuối cùng, với sự quyết liệt như sấm sét, anh báo thù cho cha mẹ, hại chết ba tôi và khiến mẹ tôi phát điên.
Vậy mà, trong suốt quá trình trả thù kéo dài đó, anh lại không thể kiểm soát được bản thân, yêu phải con gái của kẻ thù, chính là chị gái tôi.
Khi sự thật được phơi bày, cha mẹ của Thẩm Tự Cẩn hoàn toàn không phải bị ba tôi hại chết. Anh hối hận tột cùng và bắt đầu con đường chuộc lỗi, cuối cùng lại hạnh phúc bên chị tôi.
Lúc này, ánh mắt mà Thẩm Tự Cẩn nhìn ba mẹ tôi hoàn toàn là ánh mắt của kẻ nhìn kẻ thù.
Kiếp này có tôi ngáng đường, ba mẹ tất nhiên không còn thích anh nữa.
“Tiểu Ý, em gái con sợ, là chị thì nên nhường nhịn em một lần chứ.”
Ba tôi nhìn như đang thương lượng, nhưng giọng rất chắc chắn, không cho chị gái cơ hội nói thêm, quay sang viện trưởng và nói:
“Chúng tôi chọn đứa trẻ này.”
“Ba!”
Sự điềm tĩnh và tao nhã của chị sụp đổ:
“Chỉ là trẻ con mà ba mẹ cũng nghe theo sao…”
Tôi vội vàng chỉ vào chị:
“Ba mẹ, chị cũng trở nên đáng sợ rồi! Huhu, con không cần anh trai đó, con cũng không cần chị nữa!”
“Con bé này hôm nay sao cứ khóc mãi thế? Đó là chị của con, sợ gì chứ?”
Mẹ tôi tiến đến lau nước mắt, dỗ dành tôi:
“Thôi nào, chúng ta sẽ chọn cậu anh trai này, được chưa?”
Rồi mẹ mỉm cười, đưa tay về phía Cố Lâm:
“Con có muốn đi cùng chúng ta không?”
Cố Lâm nhìn mẹ, rồi quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy của anh phản chiếu hình bóng của tôi.
Cậu khẽ gật đầu.
“Em có anh trai rồi!”
Tôi cười lớn, nắm tay Cố Lâm chạy ngay ra ngoài.