Bạn thân của tôi nói rằng chú hai của cô ấy là một tổng tài bá đạo. Tôi cúi đầu lặng lẽ nhìn qua tin nhắn.
Chu Lạc Diễn: “Anh sai rồi, chỉ là hôn nhân bí mật thôi mà?”
Chu Lạc Diễn: “Em không muốn công khai thì anh cũng sẽ không ép buộc.”
Chu Lạc Diễn: “Vợ yêu, sau này anh sẽ hoàn toàn nghe theo lời em.”
Bạn thân cau mày: “Chồng của cậu sao mà tên và ảnh đại diện lại giống chú hai của mình thế nhỉ?”
Tay tôi run lên, hoảng hốt.
“Ê, giống thế nào được chứ, chú hai mình rất nghiêm khắc, đâu phải kiểu người lãng mạn!”
Nghiêm khắc… nghiêm khắc à? Không phải kiểu người lãng mạn sao?
1
Tôi và Chu Lạc Diễn vừa cãi nhau to, tức giận đến mức tôi kéo ngay bạn thân đi bar vào giữa đêm. Bạn thân gọi đến mười anh chàng trẻ đẹp vây quanh tôi.
Tôi liếc qua từng người một, nhận ra chẳng ai đẹp trai bằng Chu Lạc Diễn, cuối cùng phẩy tay cho tất cả đi về.
Chỉ còn lại tôi và bạn thân trong phòng VIP. Cô ấy lo lắng nhìn tôi đang uống rượu giải sầu.
“Cái người chồng mà mình không biết tên của cậu lại làm gì cậu giận nữa vậy? Đây là lần thứ tám trong tháng này rồi đúng không?”
“Hắn đúng là đồ tự mãn!” Tôi tức giận đập ly rượu vừa uống xong xuống bàn, vẻ mặt đầy bất mãn “Việc gì cũng muốn mình đừng can thiệp, cái gì cũng phải làm theo ý hắn! Hắn nuôi chó sao mà nghe lời thế? Lúc đầu sao mình lại đồng ý cưới hắn cơ chứ!”
Tôi vừa uống rượu hơi gấp, giờ thì rượu cồn bắt đầu ngấm vào đầu nhanh hơn. Bạn thân của tôi nhanh chóng cứu lấy chiếc ly thủy tinh đang nguy hiểm trong tay tôi.
Cô ấy thở dài, bất lực nói: “Nếu chồng cậu đối xử với cậu tệ vậy, chi bằng ly hôn đi.”
Đầu óc tôi đang hừng hực bỗng chững lại.
Nhưng bạn thân tôi lại càng thấy đây là một ý kiến hay, cô ấy đã bắt đầu bàn tính với tôi về những chàng trai tài năng khác xung quanh.
“Hay là cậu làm quen với chú hai của mình đi, ông ấy là một tổng tài bá đạo, vừa có tiền vừa đẹp trai, chắc chắn hơn đứt cái người chồng vô danh của cậu!”
Hả? Tôi ngớ người ra, rồi cười ngượng ngùng, có chút bối rối.
“Haha, cái đó… thôi bỏ qua đi, chồng mình thật ra cũng không tệ đâu.”
“Trời ơi, cậu không được để bị thao túng đâu đấy!” Bạn thân tôi tức giận đến mức vỗ vai tôi một cái.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không đồng tình, còn tôi thì đang muốn tát vào mặt mình vì đã nói năng lung tung sau khi uống rượu.
Ừm… không phải tôi nhát gan. Chủ yếu là chồng tôi mà cô ấy không biết tên… chính là chú hai của cô ấy, Chu Lạc Diễn.
“Cậu nói thật cho mình nghe đi, chồng cậu có hay nói với cậu mấy câu kiểu như ‘trên thế giới này chỉ có anh là thật lòng với em’ không? Để mình nói cho cậu biết nhé, Nguyệt Nguyệt, đây là câu nói kinh điển của người chuẩn bị thao túng cậu đấy! Cậu không được để bị lừa đâu!”
Bạn thân tôi vừa sốt ruột vừa tức giận nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị khiến tôi tỉnh rượu được một nửa.
Cố Nguyệt Nguyệt, mi thật đáng đời!
Ai bảo mi uống rượu rồi nói năng linh tinh cơ chứ!
Tôi âm thầm chửi mắng mình trong lòng, đồng thời cũng nghĩ cách làm sao để giải thích với bạn thân rằng chồng tôi thực ra cũng “tạm được.”
“Nguyệt Nguyệt, chú hai mình tuy tính khí hơi nóng nhưng thực ra là người rất tốt.”
“Chú ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường đại học top 1 toàn cầu, hai mươi tuổi đã tiếp quản toàn bộ Tập đoàn Chu thị, chưa từng có scandal tình cảm, thật sự là một anh chàng độc thân chất lượng cao mình mới giới thiệu cho cậu, cậu nghĩ thử đi!”
Tôi ngượng ngùng và hơi chột dạ, lảng tránh ánh mắt, miệng cười gượng: “Người ta giỏi như vậy, mình không xứng.”
Ngay lúc bạn thân tôi sắp tức đến mức lật bàn, điện thoại của tôi kịp thời reo lên.
Người có lưu tên là “Chồng” gửi liền ba tin nhắn.
Để trốn tránh “chiêu bài bán hàng nam thanh niên chất lượng cao” của bạn thân, tôi nhanh chóng mở tin nhắn, cố tỏ vẻ mình rất bận rộn.
Chu Lạc Diễn: “Anh sai rồi, chỉ là hôn nhân bí mật thôi mà?”
Chu Lạc Diễn: “Em không muốn công khai thì anh cũng sẽ không ép buộc.”
Chu Lạc Diễn: “Sau này anh sẽ hoàn toàn nghe theo lời em.”
Tôi bị mấy câu nhận lỗi của Chu Lạc Diễn làm dịu lại.
Không biết từ lúc nào, bạn thân đã ghé lại gần, nhìn vào điện thoại của tôi và ngạc nhiên thốt lên: “Ủa, sao chồng cậu lại có ảnh đại diện giống chú hai của mình thế?”
Tôi ngớ người, tay run lên, hoảng hốt.
“Không thể nào…”
Tôi phản ứng theo bản năng, chưa kịp nói hết câu thì đã bị bạn thân phẩy tay cắt lời.
“Thôi, dù sao cũng không thể là chú hai mình được. Chú ấy rất nghiêm khắc, chẳng phải kiểu người lãng mạn đâu.”
Tôi: “…”
Tôi lặng lẽ cúi đầu nhìn vào tin nhắn đầy biểu cảm dễ thương của Chu Lạc Diễn.
Nghiêm khắc… nghiêm khắc sao? Không phải kiểu người lãng mạn sao?
2
Khi tôi còn đang bối rối không biết làm sao thú nhận với bạn thân rằng chồng tôi chính là chú hai của cô ấy thì Chu Lạc Diễn đã xuất hiện.
Anh ấy rất cao, khoác chiếc áo măng tô đen, lướt qua đám đông tiến về phía tôi.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy lướt qua đám đông và dừng lại ở tôi.
Chết tiệt, sao anh ấy lại đến đây?
Tôi vội vàng vỗ vỗ bạn thân đang mải miết tiếp tục quảng cáo chú hai của mình: “Cái đó…”
Bạn thân ngẩng đầu lên, vỗ đùi: “Trời ơi, chạy mau, chú hai mình đến bắt mình rồi!”
Liệu có khả năng nào là Chu Lạc Diễn đến đây để bắt tôi không?
Dù là bắt ai, tôi cũng nghĩ rằng tốt nhất là nên chạy.
Cả hai chúng tôi hành động cực kỳ ăn ý, cúi đầu, đội mũ và quay người chuẩn bị lẻn đi.
Bất ngờ, chúng tôi bị ai đó túm lấy cổ áo từ phía sau.
Bạn thân nhắm mắt, tay vung loạn xạ: “Cứu với, có người đánh người này!”
Tiếc là tiếng nhạc nền quá lớn, chẳng ai để ý đến những gì đang xảy ra bên này.
Chu Lạc Diễn với khuôn mặt u ám kéo cả hai chúng tôi vào một phòng VIP, quản lý nhà hàng thì lễ phép đi theo phía sau anh ấy, trông như thể đang đối diện với một nguy cơ lớn.
“Chu tổng, ngài đến thị sát sao?”
Chu tổng?
Tôi và bạn thân nhìn nhau, trong chớp mắt cả hai đều đọc được sự bất ngờ trong ánh mắt đối phương.
Trước khi đến đây, chẳng ai trong chúng tôi biết rằng quán bar này thuộc về Chu Lạc Diễn.
Bạn thân vẫn còn đủ thời gian rảnh rỗi để thì thầm vào tai tôi: “Coi như xong rồi, chú hai mình mà nổi giận thì đáng sợ lắm!”
Tôi: “…”
Chu Lạc Diễn quả thật nổi giận, đầu tiên là mắng quản lý thậm tệ, sau đó dứt khoát tuyên bố quán bar tạm ngừng hoạt động vô thời hạn.
Quản lý sắp khóc đến nơi nhưng cũng chỉ có thể nuốt nước mắt mà thi hành lệnh.
Xử lý xong mọi thứ, Chu Lạc Diễn mới quay lại.
Ánh mắt nghiêm khắc của anh ấy quét qua quét lại trên người chúng tôi, nói thật là, tôi cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên rồi.
Bạn thân của tôi cũng chẳng khá hơn, đôi chân run rẩy, yếu ớt lên tiếng: “Chú hai, nghe cháu giải thích… À không, nghe cháu biện minh…”
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ nghĩ ra được lý do gì hoàn hảo, ai ngờ ngay giây tiếp theo lại đổ hết lỗi lên đầu tôi.
“Tất cả là do Nguyệt Nguyệt, tâm trạng cô ấy không tốt nên mới kéo cháu đến đây! Cháu… cháu đã khuyên mà cô ấy không nghe, cứ nằng nặc lôi cháu đi quẩy cho bằng được!”
Tôi lập tức muốn đập đầu vào tường, chị ơi, sự thật cũng không phải nói toẹt ra như vậy đâu!
“Hừ—” Chu Lạc Diễn cười lạnh, nụ cười mà chẳng có tí ấm áp nào: “Giỏi lắm!”
Tôi định biện minh đôi câu, nhưng vắt óc mãi cũng chẳng nghĩ ra được lý do gì để qua mặt anh ấy.
“Về nhà!”
Anh ấy ra lệnh, tôi và bạn thân ngoan ngoãn theo sau lên xe.
“Chu Tuyên Đồng, cậu thật là quá đáng!”
Bạn thân tôi chắp tay cầu xin: “Làm ơn làm phước, chú hai mình sẽ không làm gì cậu đâu, nhưng mình thì khác. Nếu chú ấy mách với ba mẹ mình, ba tháng tới mình không ra khỏi nhà được đâu!”
Tôi muốn khóc. Ai nói Chu Lạc Diễn sẽ không làm gì tôi?
Tôi thấy rõ ràng tối nay anh ấy đến đây là nhằm vào tôi mà!
Huhuhu— tôi tiêu đời rồi!
Chu Lạc Diễn không nói một lời suốt chặng đường, trước tiên đưa bạn thân tôi về nhà.
Bạn thân ngốc nghếch của tôi trước khi xuống xe còn không quên giải thích mọi chuyện rõ ràng với chú hai của cô ấy.
“Chú hai, chú tin cháu đi. Nguyệt Nguyệt thật sự đang tâm trạng không tốt, chồng cô ấy bắt nạt cô ấy, còn cãi nhau với cô ấy nữa. Cháu khuyên cô ấy nên sớm ly hôn với loại đàn ông này, rồi tìm hạnh phúc mới!”
Tôi vội bịt miệng con ngốc đó lại, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra mặt Chu Lạc Diễn đang càng lúc càng đen đi sao?
“Chu Tuyên Đồng, cậu giỏi lắm! Để mình phát hiện thêm lần nữa xem, mình sẽ đi mách ba mẹ cậu ngay!”
Bạn thân tôi lập tức đơ người, ngơ ngác nhìn tôi rồi lại nhìn chú hai của mình.
“Cậu đi nhanh đi!”
Ở lại thêm chút nữa, tôi thật sự sợ Chu Lạc Diễn sẽ xuống xe mà mách tội mất.