Còn Lưu Trầm—

Ông Lưu thu hồi tất cả tài sản đứng tên anh ta, đóng băng tài khoản ngân hàng của anh ta.

Mặc dù ông ấy không đến mức cắt đứt hoàn toàn quan hệ cha con, nhưng ít nhất trong một hai năm tới, ông ấy quyết tâm để anh ta tự xoay xở.

Tôi nằm trên giường, vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa đọc tin nhắn mà chị Ngô kể về màn kịch này. Nghĩ đến những gì Lưu Ân đã cố tình làm để hành hạ tôi trước đây, và rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại của cô ta.

Thật đúng là “gieo gió gặp bão.”

Hơn nữa, giờ nghĩ lại, không ngạc nhiên khi Lưu Trầm luôn đứng về phía Lưu Ân, hóa ra là vì mối quan hệ phức tạp này.

Sau khi ăn xong “dưa,” tôi liền gọi điện cho Phó Tầm, hỏi anh ta đã làm cách nào, Phó Tầm cười nhẹ.

“Có lần tham dự tiệc rượu, tình cờ anh bắt gặp chuyện vụng trộm của hai người họ trong phòng vệ sinh, chỉ là họ không nhìn thấy anh. Gần đây anh cũng đã cho trợ lý đặc biệt theo dõi động tĩnh của Lưu Trầm và Lưu Ân, phát hiện cả hai đều ở nhà vào sáng nay, anh liền gọi điện cho ông Lưu, tìm một cái cớ để ông ấy về nhà một chuyến, chỉ đơn giản vậy thôi”

Nói xong, giọng nói của Phó Tầm lại vang lên bên tai tôi.

“Xuống đây đi, anh đưa em đi ăn.”

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi chạy ra cửa sổ nhìn. Phó Tầm đang đứng dưới nhà, lặng lẽ nhìn lên tôi. Tôi vội vàng xuống lầu.

Gần đây mẹ tôi hóa trị rất thuận lợi, tình trạng bệnh ổn định. Để ăn mừng, Phó Tầm hứa sẽ đưa tôi đi ăn lẩu hôm nay. Mấy ngày nay tôi bị viêm họng nên mỗi ngày đều phải uống trà thảo dược mới bớt được, đã năn nỉ anh mấy ngày mới được anh đồng ý cho ăn lẩu.

Trong quán, giữa làn khói nghi ngút, tôi bất chợt hỏi Phó Tầm tại sao lại thích tôi. Có rất nhiều phụ nữ ngày đêm tìm cách tiếp cận Phó Tầm, chẳng lẽ anh lại đặc biệt thích một cô bé lọ lem lớn lên từ làng quê nhỏ như tôi?

Phó Tầm rót cho tôi một cốc trà thảo dược, cười nhẹ.

“Không biết nữa. Nếu phải nói, có lẽ là do hôm đó tại buổi họp báo, anh thấy một cô gái trên sân khấu với ánh mắt trong sáng, rồi ngay sau đó lại thấy cô ấy lén nhéo đùi mình, rồi rưng rưng nước mắt diễn một màn bi kịch nhận cha với ông Lưu, liền thấy rất thú vị. Kết quả là khi anh vừa rời khỏi nơi xem chuyện vui thì đã bị đâm từ phía sau, xuống xe xem thì thấy—”

Phó Tầm liếc nhìn tôi một cái, cười bất đắc dĩ.

“Hai dãy phố, cô ấy đã đâm vào anh ba lần.”

Tôi uống một ngụm trà, nhỏ giọng hỏi.

“Vậy… bình thường khi bị đâm ba lần liên tiếp, người ta không nên tức giận sao?”

“Ừ.”

Phó Tầm gật đầu.

“Lúc đầu đúng là rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của em, không hiểu sao cơn giận lại tan biến.”

Anh cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi, xoa nhẹ.

“Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu cưới cô bé này về chắc sẽ rất thú vị.

Chỉ có điều hơi hao xe một chút.”

Tôi: “…”

(Toàn văn hoàn)

Câu chuyện khép lại