Video không phải để “bóc phốt” gì cả, mà là kể về câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã của chúng tôi từ nhỏ đến lớn.
Tin đồn nhanh chóng bị dập tắt, số lượng người theo dõi tăng thêm vài chục nghìn.
Cùng lúc đó, Chu Dịch Phong đã tra ra địa chỉ IP của kẻ tung tin đồn, và không ngờ nó thuộc về… nhà Trần Đào.
Đúng lúc trường nghỉ lễ, tôi dẫn theo Chu Dịch Phong trực tiếp đến tìm Trần Đào để hỏi rõ ngọn ngành.
“Ơ kìa, Nhược Nhược! Cậu đến tìm tớ à? Chắc chia tay với Chu Dịch Phong rồi đúng không? Không sao, tớ vẫn sẵn sàng làm bạn trai cậu!”
Vừa nhìn thấy tôi, Trần Đào đã hào hứng như chưa từng được gặp.
Tôi đẩy cậu ta ra, lạnh lùng hỏi thẳng:
“Trần Đào, đừng lươn lẹo nữa. Cậu trả lời đi, có phải cậu là người tung mấy tin đồn trên mạng không?”
Trần Đào ngớ người, sau vài giây mới ấp úng:
“Nhược Nhược, cậu đang nói gì thế? Tớ sao có thể làm vậy với cậu? Cậu là nữ thần của tớ mà! Tớ luôn chờ cậu chia tay để làm ‘kế hoạch B’ của cậu!”
Tôi thật sự cạn lời.
Đầu óc Trần Đào bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được chữa lành sao?
Chu Dịch Phong lập tức đứng chắn giữa tôi và Trần Đào, lạnh giọng nói:
“Tôi đã tra ra rồi, toàn bộ những bài viết bôi nhọ Nhược Nhược đều xuất phát từ địa chỉ IP nhà cậu. Nếu không phải cậu, vậy cậu giải thích đi. Hay chúng ta lên đồn công an nói chuyện?”
Trần Đào nổi giận:
“Chu Dịch Phong, đừng có vu oan cho tôi! Nhược Nhược là nữ thần của tôi, tôi sao có thể bôi nhọ nữ thần của mình được?”
Ngay khi chúng tôi đang tranh cãi, cửa nhà Trần Đào bỗng mở ra, một cô gái nhỏ nhắn bước vào với hai túi đồ trên tay.
Cô ấy đứng sững, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang bối rối khi nhìn thấy tôi.
Tôi và cô gái đối diện nhau, cô ấy dường như hơi giật mình, lùi lại một bước.
Nhưng rất nhanh, cô ấy lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo:
“Anh Đào, có khách sao không nói với em? Em vừa đi chợ về, không biết có đủ đồ ăn không.”
Cô gái trông ngoan hiền và dịu dàng.
Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện gương mặt cô ấy có vài nét giống tôi.
Một suy nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu tôi:
Không lẽ Trần Đào đã tìm một người giống tôi làm bạn gái?
Tôi hỏi:
“Bạn gái cậu?”
Trần Đào gật đầu, ngại ngùng nhìn trần nhà, không dám đối diện với tôi.
Một giây trước còn gọi tôi là nữ thần, một giây sau bạn gái cậu ta xuất hiện. Đúng là ngại thật!
Chu Dịch Phong bước lên, nhìn thẳng vào cô gái và hỏi:
“Là cô bôi nhọ Nhược Nhược trên mạng đúng không?”
Cô gái run lên, hai túi đồ rơi xuống đất.
16
Sự thật nhanh chóng được sáng tỏ.
Toàn bộ những tin đồn trên mạng đúng là do bạn gái của Trần Đào tung ra.
Lý do đơn giản đến mức không tưởng: cô ấy đã yêu Trần Đào được hai năm.
Trần Đào đúng là kẻ thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng lải nhải bên tai bạn gái rằng tôi là nữ thần của cậu ta, là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta. Thậm chí, cậu ta còn thường xuyên xem video của tôi, tự tưởng tượng mình là bạn trai tôi.
Bạn gái cậu ta đương nhiên không chịu nổi, cảm thấy bất bình. Sau khi nghe ngóng được một chút về tôi, cô ta liền thêu dệt thêm, lên mạng tung tin đồn nhảm, định làm xấu danh tiếng của tôi.
Tôi tức đến muốn phát điên!
“Này cô em, sao cô cứ phải cố chấp ‘đâm đầu vào một cái cây’ như vậy? Trần Đào không thích cô thì cô có thể đổi bạn trai khác mà!
Tôi thậm chí còn không quen cô, cũng chẳng đắc tội gì với cô. Vậy cô nghĩ làm thế với tôi là đúng sao?
Cậu ta xem cô như người thay thế, còn cô thì coi cậu ta là cây rút tiền, nhưng hai người có thể đừng kéo tôi vào chuyện của các người không? Tôi là vô tội đấy!”
Mấy lời của tôi khiến bạn gái Trần Đào không biết nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi với gương mặt đầy tủi thân.
“Xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa, nhưng tôi thật sự không thể rời xa anh ấy. Tôi chỉ muốn cô biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy.”
“Tôi có biến mất khỏi cuộc sống của cậu ta hay không là do cậu ta quyết định. Nhưng cô có rời khỏi cuộc đời cậu ta hay không lại là do cô quyết định. Quan trọng nhất là lựa chọn của chính cô!”
Tôi quay sang Trần Đào, tức giận nói:
“Còn cậu nữa, Trần Đào! Chúng ta đã bao lâu rồi không liên lạc? Cậu đừng gọi tôi là nữ thần nữa. Cậu có nghĩ đến cảm giác của bạn gái mình không?”
Tôi mắng cho cả Trần Đào và bạn gái cậu ta một trận tơi bời, khiến cả hai không biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ. Sau đó, tôi kéo Chu Dịch Phong rời đi.
Trên đường, Chu Dịch Phong cứ siết chặt tay tôi, như thể sợ tôi biến mất.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy, thắc mắc:
“Cậu làm gì thế?”
Chu Dịch Phong nhìn tôi, giọng đầy tủi thân:
“Nhược Nhược, tớ chỉ muốn ‘đâm đầu vào cây’ này thôi. Cậu đừng bỏ tớ được không?”
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tớ sẽ không bỏ cậu đâu.”
Cậu ấy gật đầu chắc nịch:
“Ừ, tớ sẽ nghe lời cậu.”
17
Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã trở thành một influencer nổi tiếng trên mạng.
Trong thời gian đó, tôi mở một công ty truyền thông, vừa nhận quảng cáo, vừa tự viết kịch bản để quay phim ngắn.
Chu Dịch Phong thì bắt đầu khởi nghiệp, cùng vài người bạn phát triển một trò chơi điện tử.
Tôi viết kịch bản cho một trò chơi otome (trò chơi tình cảm dành cho nữ).
Ban đầu, Chu Dịch Phong còn phản đối, nói:
“Trò này là gì thế? Ai lại đi nuôi một nhân vật ảo làm chồng chứ?”
Tôi cứng rắn bắt cậu ấy làm thử một phiên bản.
Kết quả, ngay khi phát hành, trò chơi lập tức thu hút vô số cô gái tải về và bắt đầu “nuôi chồng ảo.”
Chu Dịch Phong nằm trên giường, ôm tôi than thở:
“Con gái các cậu đều thích nuôi chồng kiểu này sao?”
Tôi ngẩng đầu kiêu hãnh:
“Tất nhiên rồi! Chồng do mình nuôi thì mới ngoan nhất.”
“Thế nếu không ngoan thì sao?”
Tôi cúi xuống, hôn cậu ấy một cái:
“Không ngoan thì ‘xoá sổ,’ cho vào lò luyện lại từ đầu.”
End