Bị thanh mai trúc mã đẩy vào giường của ông chú tàn tật, tôi vừa định nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một loạt bình luận chạy ngang.
【Cảnh báo phía trước! Nữ phụ ác độc gãy chân, nữ chính lên thay thế mở khóa chế độ cưng chiều!】
【Ông chú này tuy cổ hủ, nhưng lại rất hào phóng! Mỗi tháng cho vợ 5 triệu tệ tiền tiêu vặt đấy!】
【Còn có cả phân đoạn đầu với xe lăn nữa chứ! Nữ chính tự ngồi lên rồi tự di chuyển, xem mà mặt đỏ bừng luôn. Sau này khi anh ấy chữa khỏi chân thì còn dữ dội hơn. Đây chính là kiểu kết hôn trước, yêu sau đầy sảng khoái!】
Năm triệu tệ!
Tôi lặng lẽ rút chân khỏi bệ cửa sổ.
Tiền thì không quan trọng lắm… Quan trọng là tôi thích tự mình động…
1
Một cơn gió lạnh lướt qua, tôi đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn xuống từ tầng 18 mà toát cả mồ hôi lạnh.
Ba ngày trước, tôi – thiên kim nhà họ Tần – bị phát hiện không phải con ruột.
Ba mẹ lập tức gả tôi đi để liên hôn, ngay cả thanh mai trúc mã cũng lừa tôi.
“Tiểu An, gả cho chú của anh đi. Ông ta sống không qua nổi 30 đâu. Đến lúc đó tài sản sẽ là của chúng ta!”
Bị trói lại rồi đẩy vào phòng tân hôn, tôi vừa định bỏ trốn thì trước mắt đột nhiên bùng nổ một loạt bình luận.
【Nữ phụ ác độc nhảy lầu thành tàn phế, cuối cùng nữ chính cũng có thể lên sàn!】
【Cảnh báo tiền tiêu vặt 5 triệu mỗi tháng! Dù phải học “Nữ Giới”, nhưng vẫn được tự do mua túi xách!】
Cánh cửa tủ quần áo hơi hé mở, bên trong chính là nữ chính Lâm Noãn đang trốn, chờ tôi nhảy xuống để thế chỗ cô dâu.
Băp c.ai da ng yêu
Bàn tay tôi bám trên cửa sổ khẽ run rẩy.
Tầng 18.
Nhảy xuống không phải là tàn phế, mà là nát thành thịt vụn luôn ấy chứ?
Tiếng bánh xe lăn lướt trên thảm len dừng ngay phía sau, mùi đàn hương pha lẫn hương tuyết tùng tràn ngập quanh tôi.
Cố Thời Duật cúi mắt nghịch chuỗi Phật châu, cổ tay anh ta dưới ánh đèn trông trắng bệch đến lạnh lẽo.
“Tôi tàn tật, gả cho tôi đúng là ủy khuất cho cô rồi. Nếu muốn hủy hôn…”
“Không hủy!” Tôi xoay người thật mạnh, dây áo lụa mỏng trượt xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Tôi mím môi, uất ức mở miệng:
“Chỗ này cao quá, em sợ lắm.
“Chồng ơi! Anh bế em xuống có được không?”
Bình luận chững lại một giây, sau đó điên cuồng tràn màn hình.
【Khoan đã, cái gì thế này? Sao cô ta không nhảy nữa?】
【Nữ phụ không chịu xuống sân, nữ chính còn thế thân kiểu gì?】
【Wow, tiểu tiện nhân ghê chưa! Dám cướp đàn ông của nữ chính…】
Vãi thật, nữ phụ ác độc thức tỉnh rồi!
【Kệ đi, đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Tôi thích xem cảnh tranh giành đàn ông lắm!】
Tôi mặc kệ đám bình luận đang gào thét, chỉ đưa tay đòi ôm.
Cố Thời Duật hơi sững lại, vô thức đẩy xe lăn lên trước một chút.
Sau đó, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta siết chặt chiếc chăn lông trên đùi, giọng nói có chút trầm thấp.
“Xin lỗi, có lẽ tôi không bế cô được…”
“Anh lại đây một chút!”
Tôi rút chân khỏi bệ cửa sổ, nhảy xuống rồi lao vào vòng tay anh ta.
Bắp đùi của Cố Thời Duật cứng rắn vô cùng, tôi ngồi lên cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh cứng quá!” Tôi bĩu môi than thở, khó chịu vặn vẹo mông.
“Đừng nhúc nhích!”
Bàn tay rộng lớn giữ chặt eo tôi, giọng Cố Thời Duật trầm khàn, ẩn chứa nguy hiểm khó nhận ra.
Tôi ngoan ngoãn im lặng, chỉ ôm chặt cổ anh ta, nũng nịu đòi bế lên giường.
Bánh xe lăn chậm rãi lướt qua tấm thảm.
Lúc đi ngang qua tủ quần áo, tôi thản nhiên giơ chân đá sập cửa, mặc kệ bình luận đang rít gào.
Nữ phụ ác độc cái gì chứ?
Năm triệu một tháng, tụi bây tiêu nổi không?
Nữ chính này vẫn là để tôi làm đi!
2
Tôi quỳ ngồi trên chiếc chăn cưới bằng lụa, mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện.
Cố Thời Duật ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng trước.
“Tôi qua phòng bên cạnh ngủ nhé.”
Kim chủ muốn chạy!
Tôi trợn to mắt, vội vàng vươn chân móc lấy bánh xe lăn của anh ta.
“Đừng đi!”
Sau đó, tôi lập tức rút điện thoại ra, như một tân binh mới nhập ngũ điên cuồng tìm kiếm hướng dẫn dành cho người mới.
Đêm tân hôn bước đầu tiên cần làm gì nhỉ?
B ap cai dang yeu
108 tư thế…
Xem đến mức mặt tôi nóng bừng.
Tôi cẩn thận chọn lọc.
Kiểu truyền thống…
Không được, chân Cố Thời Duật không tiện.
Kiểu đứng…
Anh ấy không đứng lên được…
Tôi cầm điện thoại, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, còn đám bình luận thì gấp gáp hơn cả tôi.
【Aaaa thời đại này rồi mà vẫn có người không biết tìm phim à?! Thật muốn ném cả bộ sưu tập 100GB trong ổ cứng của tôi vào mặt nữ phụ luôn!】
【Bé nữ phụ đáng yêu quá đi mất! Huhu, rõ ràng tôi là fan trung thành của nữ chính mà!】
【Gấp chết tôi rồi, gấp chết tôi rồi! Xem hướng dẫn cái gì nữa?! Đẩy ngã rồi ngồi lên đi!】
…
Thế này à?
Tôi cưỡi lên eo anh ta, đưa tay giật mở thắt lưng.
Cố Thời Duật nghiêng đầu thở dốc, vành tai ửng đỏ.
Nhìn như một cậu trai ngây thơ bị bắt nạt nhưng không thể phản kháng.
Trong lòng tôi lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ, bèn chọc chọc vào ngực anh ta.
“Chồng ơi, anh không phải vẫn còn zin đấy chứ?”
Nhà họ Cố giàu nứt đố đổ vách, dù Cố Thời Duật bị tàn tật, chắc chắn vẫn có không ít người sẵn sàng nhào vào mà?
Cố Thời Duật trầm giọng “Ừm”, giọng hơi khàn.
“Lần đầu tiên phải để dành cho vợ.”
Phản ứng này đáng yêu quá trời!
Tôi cố tình kiếm chuyện.
“Lần đầu tiên cho vợ, vậy lần hai, lần ba là cho người khác à?”
“Không…” Cố Thời Duật vội vã “Tất cả đều là của em.”
Anh chống tay ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc:
“Nhà họ Cố có tổ huấn, nếu phản bội, toàn bộ tài sản sẽ vô điều kiện chuyển nhượng sang cho vợ.”
Tôi đếm đếm ngón tay, trong lòng giật thót.
“Chồng ơi, hay là anh ngoại tình thử đi?”
Miệng nhanh hơn não, nhìn sắc mặt u ám của Cố Thời Duật, tôi vội vàng bịt miệng lại.
“Ý em là, em tin anh tuyệt đối sẽ không phản bội em!”
Tôi co người lại, mặt đỏ bừng.
Đúng là ông trời thiên vị anh ta thật đấy, tàn tật nhưng không hề vô dụng!
Tôi len lén liếc xuống, chưa kịp nhìn kỹ thì đột nhiên trong tủ quần áo vang lên tiếng động.
【Nữ chính tỉnh rồi! Sắp lao ra đối đầu với nữ phụ sao?!】
【Aaaa, kịch tính quá!】
【Nói hơi bậy chút, hay là cả ba cứ ở chung một chỗ đi!】
“Tiếng gì thế?”
“Không có gì!”
Tôi ấn Cố Thời Duật nằm lại xuống giường, che mắt anh ta lại.
Sau đó, chân trần bước xuống thảm, kéo ghế chặn trước tủ quần áo.
Tôi tiêu tiền rất dữ, nên năm triệu này không thể chia sẻ với ai khác được!
Cố Thời Duật nằm im không động đậy.
Mãi đến khi tôi lên giường, anh ta mới cất giọng.
Giọng điệu rõ ràng có chút cứng ngắc.
“Đây… là vớ của em à?”
Hả?
Không phải.
Sao tôi lại quấn đôi tất đen vừa cởi lên mắt người ta rồi?!
“Xin lỗi! Em gỡ ra ngay đây!”
“Không cần… Nếu em thích thì cứ để vậy đi.”
Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông hơi ngửa đầu, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Làn da trắng nhợt cùng với đường viền tất đen tạo thành sự tương phản rõ nét…
Trông quyến rũ đến lạ.
Tôi nuốt nước bọt, lòng thầm quyết định.
Tiền tôi muốn, người tôi cũng muốn vắt kiệt, tuyệt đối không để nữ chính hưởng phần nào.
3
Quá mệt eo rồi! Không ai nói với tôi ngồi trên lại tốn sức thế này đâu đấy.
Tôi nằm bẹp trên giường cả buổi mới chịu bò dậy.
Nhìn quanh tủ quần áo, Lâm Noãn không thấy đâu nữa.
Dưới lầu, Cố Thời Duật đang xử lý tài liệu trong phòng khách, tôi lê dép lười, lết vào lòng anh, giọng rù rì:
“Đau eo quá.”
Cố Thời Duật không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ giúp tôi.
“Cả chỗ này nữa, hôm qua anh mạnh quá…”
Tôi kéo tay anh đặt lên bụng dưới.
Ngón tay thon dài khẽ run lên, Cố Thời Duật chỉnh lại gọng kính viền vàng, trên mặt hiếm khi hiện lên một vệt ửng đỏ.
Lúc quản gia mang thẻ đen và một cuốn “Nữ Giới” đến, tôi suýt chút nữa bị sặc sữa.
“Ý anh là, em phải học thuộc lòng thứ này mỗi ngày?”
“Đúng vậy, phu nhân.
“Sai một chữ, trừ 100.000 tệ.”
Cố Thời Duật xoay chuỗi Phật châu trong tay, thản nhiên bổ sung.
???
Khoan, không phải chứ?
Nước ta thành lập bao nhiêu năm rồi, sao còn sót lại cái tàn dư phong kiến như anh?!
Tôi vừa thầm chửi rủa trong bụng, điện thoại đã rung lên.
Tài khoản nhận được 5 triệu tệ.
!!!
Tôi lập tức đập cuốn sách dát vàng lên bàn.
“Phu quân, tam tòng tứ đức gì đó cứ dạy em hết đi! Ngàn vạn lần đừng vì em là một đóa hoa mềm mại mà nương tay nhé!”
Không phải tôi không có khí tiết, mà là anh ta cho quá nhiều tiền!
Tôi không tin một phụ nữ hiện đại có học thức như tôi lại không trị nổi một ông cổ hủ.
Bực tức lật sách ra, vừa nhìn trang đầu tiên, tôi đã đờ người.
“Nữ Giới điều thứ nhất: Mỗi tháng, phu nhân phải tiêu tối thiểu 10 triệu tệ, nếu không đủ, số tiền thiếu sẽ bị trừ vào tháng sau.”
“Nữ Giới điều thứ hai: Phụ kiện khi ra ngoài không được có giá dưới 1 triệu tệ.”
“Nữ Giới điều thứ ba: Đồ ăn mỗi ngày phải được vận chuyển bằng trực thăng riêng.”