Đằng sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

 

Không cần nghĩ, anh cũng biết đó là đứa cháu không chịu cố gắng của mình.

 

Năm đầu đại học, mải mê yêu đương, suýt nữa thì rớt môn.

 

Năm thứ hai, chia tay một cô gái, để thoát khỏi sự đeo bám của cô ấy, cầu xin anh đưa nó ra nước ngoài.

 

Chu Duật Hoài vẫn còn nhớ trên chuyến bay đến Anh, khi anh từ chối người lạ muốn xin số liên lạc, Chu Bồi đã cười hì hì khuyên anh.

 

“Chú nhỏ, chú quá lịch thiệp rồi, lúc nào cũng giữ thể diện cho đám con gái. Nhìn cháu này, chỉ cần làm một trò ảo thuật là đá cô ta được ngay.”

 

Lúc đó, anh không có nhiều chủ đề chung để nói với Chu Bồi, chỉ nghe thoáng qua rồi cau mày.

 

Dù hành vi có không đúng, nhưng dù sao cũng là con của anh trai mình, anh không có nghĩa vụ phải dạy dỗ.

 

Nhưng đêm nay, có lẽ là do gió núi thổi tỉnh đầu óc, từng lời nói, từng nụ cười của Chu Bồi lúc đó lại hiện lên rõ ràng.

 

Vẻ mặt tự mãn, kiêu ngạo và ánh mắt hớn hở của nó khiến Chu Duật Hoài hối hận vì không đấm cho nó một trận, đánh đến mức anh trai anh cũng không nhận ra.

 

Chu Duật Hoài rít một hơi thuốc cuối cùng, rồi dập tắt điếu thuốc, “Trước đây cháu đã từng hẹn hò với Ứng Hứa.”

 

Chu Bồi ngập ngừng rất lâu mới lí nhí trả lời, “Dạ…”

 

Bàn tay Chu Duật Hoài giấu trong bóng tối đột nhiên siết chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Anh từ từ thở ra khói, giọng lạnh lùng, “Tại sao cháu lại đá cô ấy?”

 

“Không hiểu chuyện.”

 

Trước đây họ là chú cháu.

 

Nhưng đêm nay, mọi thứ được phơi bày rõ ràng.

 

Chỉ là người yêu cũ và người yêu hiện tại, chẳng còn chút tình cảm nào đáng nói.

 

Chu Bồi nuốt nước bọt, đối diện với bóng lưng của Chu Duật Hoài, “Trước đây cháu không hiểu chuyện, không nhận ra được sự tốt đẹp của Ứng Hứa, bây giờ cháu hối hận rồi.”

 

“Hối hận?” Chu Duật Hoài bỗng nhiên cười lạnh, quay người lại, ánh mắt sắc bén, “Cháu còn mặt mũi để hối hận sao?”

 

Chu Bồi chưa bao giờ dám to gan như thế này, tim đập thình thịch.

 

Anh ta biết thủ đoạn của chú mình, cũng biết rằng một khi chú ấy đã nhắm vào mục tiêu nào, tuyệt đối sẽ không buông tay.

 

Nhưng đêm nay, không biết vì sao, anh ta cảm thấy mình sắp phát điên, nhất định phải nói ra.

 

“Ứng Hứa từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, cô ấy thiếu thốn tình cảm. Sau này, cháu có thể bù đắp cho cô ấy. Chú à, chú trăm công nghìn việc, có khi cả mấy tháng không về nhà, cô ấy ở bên chú sẽ không thể lâu dài.”

 

Ánh mắt của Chu Duật Hoài dần trở nên lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, “Cháu có thể bù đắp cho cô ấy? Bằng cách làm ảo thuật sao?”

 

“Khi đó cháu còn trẻ…”

 

“Chia tay chỉ mới một năm thôi, bây giờ cháu trưởng thành đến mức nào rồi?”

 

“Chú nhỏ, chú với cô ấy cũng chỉ mới bên nhau được mấy ngày, chú có tư cách gì mà nói cháu?”

 

“Chỉ cần tôi nhấc một ngón tay, tôi có thể đẩy cháu ra nước ngoài, mặc cháu tự sinh tự diệt.”

 

Lần đầu tiên, Chu Duật Hoài thể hiện mặt sắc bén và lạnh lùng trước mặt cháu mình, “Sau này tránh xa Ứng Hứa ra, cô ấy chỉ có thể là thím của cháu.”

 

Thật vậy.

 

Chú của anh ta là ngôi sao sáng của gia tộc, người chống đỡ cho nhà họ Chu.

 

Còn anh ta chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, làm sao có thể đấu lại được?

 

Chu Bồi chán nản, “Chú nhỏ, chú thích cô ấy ở điểm nào vậy?”

 

“Thế còn cháu?” Chu Duật Hoài hỏi ngược lại.

 

Chu Bồi không cần suy nghĩ, “Cô ấy học giỏi, xinh đẹp, tính cách thú vị, ở bên cô ấy, cháu cảm thấy vui.”

 

Chu Duật Hoài gật đầu, rồi bỏ lại một câu: “Sau này tránh xa cô ấy một chút”, sau đó quay người bước đi.

 

“Ơ? Chú nhỏ, chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu mà…”

 

Giọng của Chu Bồi tan biến trong gió, bước chân của Chu Duật Hoài không hề dừng lại.

 

Có lẽ anh ta phải mất rất nhiều năm nữa mới hiểu được tầm quan trọng của tình cảm trong các mối quan hệ.

 

Chu Duật Hoài nâng tay lên, phát hiện vừa rồi vì tức giận, lòng bàn tay cọ vào đá mà rách một mảng.

 

Vết thương khá sâu, anh không khỏi cau mày.

 

Cũng tốt, có chút vết thương, cô gái nhỏ sẽ nhận ra ngay lập tức.

 

12

 

Lúc 1 giờ sáng, gối của tôi đã ướt đẫm.

 

Rõ ràng tôi không phải người hay khóc, khi bị bắt nạt tôi cũng không khóc, khi bị Chu Bồi bỏ rơi, tôi cũng không khóc.

 

Nhưng đêm nay, những lời nói cứ nghẹn trong lòng, dường như nếu không khóc, tôi không thể vượt qua được chuyện này.

 

Tôi trốn trong chăn, mũi nghẹt cứng, khó thở.

 

Rõ ràng Chu Duật Hoài đã cố gắng che giấu sự bất thường của anh ấy, nhưng nhiều năm sống nhờ nhà người khác, tôi đã học được cách quan sát thái độ của mọi người.

 

Những lời của Lâm Dĩ Kiều chắc chắn đã khiến anh ấy dao động.

 

Tôi không biết anh ấy ra ngoài làm gì.

 

Có thể là tìm hiểu chi tiết từ Lâm Dĩ Kiều, hoặc có thể anh ấy đã gặp Chu Bồi, và cũng có khả năng anh ấy đã quay về thành phố A để bàn chuyện hủy hôn với cha mẹ tôi.

 

Tôi cắn chặt chăn, không thể kiềm chế nổi tiếng nức nở.

 

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên qua lớp chăn.

 

“Ứng Hứa, em chưa ngủ à?”

 

Tôi sững lại, không dám động đậy, nhắm mắt lại, như một con sâu đáng thương cuộn tròn trong chăn.

 

Ngay sau đó, chăn trên đầu tôi được kéo xuống.

 

Ánh trăng xuyên qua mí mắt, chiếu sáng căn phòng.

 

Tôi nhắm mắt lại, im lặng, giả vờ ngủ say.

Mùi khói thuốc trên người Chu Duật Hoài nồng nặc, dù mũi tôi đang nghẹt vẫn có thể ngửi thấy.

 

Một ngón tay chai sạn nhẹ nhàng chạm vào má tôi, lau đi vệt nước mắt.

 

Cùng với một tiếng thở dài, Chu Duật Hoài mở lời, “Anh biết em vẫn đang thức, chúng ta nói chuyện được không?”

 

Tôi không cần phải giả vờ nữa, mở mắt ra, Chu Duật Hoài đang quỳ một chân bên giường, gương mặt anh chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

 

“Anh muốn hủy hôn sao?” Tôi hỏi.

 

“Tại sao phải hủy? Vì em đã từng có bạn trai cũ?” Chu Duật Hoài cười, “Như vậy thì quá đáng quá.”

 

“Vậy anh muốn nói chuyện gì?”

 

Chu Duật Hoài do dự một lúc, rồi nói: “Anh muốn nói, chúng ta có thể lên kế hoạch cho việc kết hôn không?”

 

Tôi nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không?

 

“Kết hôn?”