22
Hoắc lão gia muốn lấy lòng tôi, nói gì cũng không cho phép Bạch Nghệ Nhu ở lại nhà họ Hoắc.
Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm lại cố chấp muốn giữ cô ta ở lại.
Hai bố con vì chuyện này mà cãi nhau kịch liệt.
“Cha, con không để Nghệ Nhu đi đâu cả, dù sao giờ cũng đã đắc tội với Thẩm Chỉ Ninh, bố giữ Nghệ Nhu lại, cô ấy còn có thể giúp con quản lý công ty.
Chỉ cần cho con năm năm, con chắc chắn có thể đưa nhà họ Hoắc vượt lên trên nhà họ Thẩm.”
“Đừng có nói nhảm, Bạch Nghệ Nhu phải cút, và con cũng phải xin lỗi Thẩm tiểu thư, nếu không, con cùng cô ta cút khỏi nhà họ Hoắc!”
Cứ thế mà giằng co suốt một tháng.
Một tháng sau, tôi cùng ông nội hợp lực, trực tiếp khiến công ty của nhà họ Hoắc phá sản.
Thế là xong, chẳng còn cần phải tranh cãi ai cút nữa, cả ba người đều phải cút.
Ngày Hoắc lão gia tuyên bố phá sản, tôi tình cờ có việc ở gần công ty.
Nhìn thấy tôi, Hoắc Cảnh Thâm chạy tới.
“Thẩm Chỉ Ninh, cô đừng đùa nữa, đùa thêm sẽ không vui đâu.
Tôi biết cô thích tôi, chỉ cần cô không để nhà họ Hoắc phá sản, thì cưới cô cũng được, cô muốn gì tôi cũng chấp nhận.”
Tôi đảo mắt một vòng, gọi bảo vệ đến.
Hoắc Cảnh Thâm bị bảo vệ kéo đi, miệng vẫn còn lớn tiếng la hét:
“Thẩm Chỉ Ninh, chỉ dựa vào một mình cô, cô không thể điều hành tốt nhà họ Thẩm.
Chỉ có người xuất sắc như tôi mới có thể dẫn dắt nhà họ Thẩm tới thành công!”
Sau khi đạt thành tích cao ở Học viện Thương mại, các lãnh đạo cấp cao của công ty bắt đầu công nhận tôi.
Tôi đi theo ông nội, học được rất nhiều điều.
Năm đầu tiên, tôi đã hoàn thành chỉ tiêu năm tỷ.
Còn Hoắc Cảnh Thâm và những người kia, chỉ có thể co rúc ở quê, trong căn nhà chưa tới 50 mét vuông.
Nhìn tin tức tài chính rầm rộ về tôi, về một người trẻ tuổi tài năng, anh ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Cảnh Thâm giận dữ chửi rủa:
“Đáng chết Thẩm Chỉ Ninh, rồi sẽ có ngày tao quay lại, rồi sẽ đạp mày xuống dưới chân!”
Ngay sau đó, Hoắc lão gia tát mạnh vào đầu anh ta:
“Ăn no rồi thì nhanh ra công trường đi.
Tiền thuê nhà và tiền điện nước tháng sau còn chưa trả nổi.
Đừng quên mày còn nợ Thẩm tiểu thư một cái váy lễ phục!”
Hoắc Cảnh Thâm: “……”
[Kết thúc]