(15)

“Anh xem, thành phố A thật nhộn nhịp. Anh không biết lúc tôi ở nước ngoài, ngày nào cũng đối mặt với đủ loại người da trắng, nói năng thì líu ríu, còn có cả giọng địa phương. Đồ ăn của họ thì dở kinh khủng. Anh không biết đâu, hồi đó tôi…”

“Uyển Uyển, nếu buồn, cô có thể khóc ra.”

“Tôi không buồn mà. Đây đâu phải lần đầu tôi biết bản chất của họ. Tôi mạnh mẽ lắm rồi.”

Hà Mộ Nghiên không nói gì.

Như một màn ảo thuật kỳ lạ, anh lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đặt vào tay tôi. Lập tức, nước mắt tôi tuôn trào như vỡ đê.

Tôi không kìm được, òa khóc trong vòng tay anh, nức nở không ngừng.

“Hà Mộ Nghiên, tôi thật sự chẳng ai yêu thương sao?”

“Nhiều người yêu thương cô mà. Tư Tư và những người khác. Và tôi nữa.”

Giọng anh dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, trấn an tôi.

“Anh biết không? Thật ra khi ở nước ngoài, tôi nhớ thành phố A lắm. Nhưng không phải vì nhớ nhà. Tôi không có nhà. Tôi thậm chí từng nghĩ sẽ không bao giờ quay về nữa.”

Thành phố A mang lại cho tôi quá nhiều ký ức đau buồn.

Nhưng tôi buộc phải trở về. Tôi phải lấy lại những gì thuộc về mẹ tôi.

Tập đoàn Lâm thị vốn dĩ phải mang họ Thư. Tôi phải khiến bọn họ trả giá.

Kết quả là ngay ngày đầu tiên tôi trở về, bố tôi đã thông báo về cuộc hôn nhân thương mại kia.

“Về sau, cô có tôi, có ngôi nhà của chúng ta. Nếu cô thích, chúng ta có thể nuôi một chú chó nhỏ. Hoặc một con mèo cũng được. Cô thích mèo Ragdoll hay…”

Tôi bất ngờ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Cảm giác mềm mại, ngọt ngào.

Đôi mắt của Hà Mộ Nghiên mở to, đầy kinh ngạc.

Tôi không biết hôn, chỉ đơn giản là áp môi vào môi anh, không làm gì thêm.

Ba giây sau, khi tôi định rời ra, Hà Mộ Nghiên đột nhiên giữ lấy đầu tôi, xoay chuyển tình thế, chủ động làm sâu thêm nụ hôn.

Chúng tôi chỉ dừng lại khi cả hai đều không thể thở nổi.

(16)

Khi về đến nhà, đã là 11 giờ đêm. Hà Mộ Nghiên nấu một bát canh giải rượu cho tôi.

“Nhớ uống xong hãy ngủ, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu.”

Anh đặt bát canh lên tủ đầu giường, quay người định rời đi, nhưng tôi đã kéo anh lại và đẩy ngã xuống giường.

Mặt anh đỏ bừng nhưng vẫn cố đẩy tôi ra:

“Uyển Uyển, cô say rồi.”

Giọng nói trầm thấp, như đang cố kìm nén cảm xúc.

Tôi cầm bát canh lên uống hết sạch, sau đó đưa ra trước mặt anh:

“Tôi không say, dù có say thì giờ cũng tỉnh rồi.”

Tôi đưa tay luồn vào trong áo sơ mi trắng của anh, chạm vào làn da nóng rực. Hà Mộ Nghiên thở gấp, cố hít một hơi sâu rồi giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi.

“Uyển Uyển, cô đừng hối hận.”

“Tôi không hối hận. Hà Mộ Nghiên, chúng ta thử hẹn hò thật đi.”

Đáp lại tôi là một nụ hôn cuồng nhiệt hơn, cùng với những bộ quần áo rơi rụng đầy trên sàn.

(17)

Tôi hối hận rồi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hà Mộ Nghiên đã không còn bên cạnh. Ga giường đã được thay mới, quần áo của tôi cũng được thay sạch sẽ.

Tôi định bước xuống giường, nhưng chân mềm nhũn liền ngã quỵ xuống sàn. Đúng lúc đó, Hà Mộ Nghiên bước vào.

Anh vội chạy lại, đỡ lấy tôi.

“Em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Hà! Mộ! Nghiên!”

Đối diện ánh mắt oán trách của tôi, khóe môi Hà Mộ Nghiên không giấu nổi nụ cười.

“Chính em nói là không hối hận.”

“Nhưng sau đó tôi hối hận rồi, anh cũng không tha cho tôi!”

“Bạn Thư Uyển, có ai đang giữa đường lại đổi ý không?”

Tôi lười cãi nhau với anh.

Sau bữa trưa, tôi và Hà Mộ Nghiên cuộn tròn trên sofa. Tôi xem phim truyền hình, anh thì lật xem tạp chí tài chính.

“Anh thích đọc cái này à?”

“Ừ. Anh học chuyên ngành kinh tế hồi đại học.”

“Thế sao sau này lại nghĩ đến việc làm bảo vệ?”

“Làm bảo vệ kiếm được nhiều hơn.”

Đúng là một lý do khiến người ta không thể phản bác.

“Không lẽ em đang chê anh làm bảo vệ?”

“Tôi không có mà.”

Hà Mộ Nghiên bỏ tạp chí xuống, lao tới ôm lấy tôi. Ánh mắt anh lúc này không khác gì tối qua, tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.

Là Tư Tư gọi.

Tôi vội vàng đẩy Hà Mộ Nghiên ra, ngồi thẳng dậy nghe máy.

Giọng nói phấn khích của Tư Tư vang lên từ đầu dây bên kia:

“Uyển Uyển, mau thay mặt mình cảm ơn ông xã của cậu!”

“Hả? Ông xã mình?!”

Tôi quay sang nhìn Hà Mộ Nghiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Anh lại làm gì nữa đây?

Tư Tư tiếp tục:

“Vừa nãy thôi, tập đoàn Bùi thị đã giao dự án ở phía nam thành phố cho nhà mình rồi!”

“Thật á?!”

Dự án phía nam là miếng mồi béo bở, biết bao người tranh giành. Bố tôi cũng tham gia, còn ngấm ngầm gửi quà cáp để tạo mối quan hệ với tập đoàn Bùi thị nhằm giành lấy dự án này.

Vậy mà giờ đây lại rơi vào tay nhà Tư Tư.

Nếu ông ta biết tin, chắc tức đến nhồi máu cơ tim!

Tôi không nhịn được, bật cười.

(18)

“Khoan đã, chuyện này liên quan gì đến Hà Mộ Nghiên?”

Không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Hà Mộ Nghiên ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói:

“Tôi đi nấu bữa tối.”

“Đứng lại.”

Tôi nắm lấy tay anh:

“Hai người có chuyện gì giấu tôi đúng không?”

Tư Tư bên kia đầu dây vội giải thích:

“Không, không phải đâu. Là… là hôm qua trong bữa tiệc, hành động của Hà Mộ Nghiên đã khiến Lâm Viện Viện mất mặt, nên tập đoàn Bùi thị thấy bố cậu và họ không đáng tin, mới quyết định không hợp tác nữa. Nhờ vậy mới đến lượt nhà mình!”

Hóa ra là vậy.

Thấy tôi tin lời, Hà Mộ Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa cúp máy với Tư Tư, điện thoại của bố tôi đã gọi tới.

Vừa nhấc máy lên, tôi đã phải chịu cả tràng mắng nhiếc:

“Thư Uyển, tất cả là tại mày! Mày đúng là sao chổi! Nếu không phải tại mày thì tập đoàn Bùi thị sao lại không hợp tác với chúng ta?”

“Tập đoàn Bùi không hợp tác với ông, liên quan gì đến tôi?”

Cái gì cũng đổ lỗi lên đầu tôi.

“Hôm nay mày phải đi xin lỗi tổng giám đốc Bùi, nói rằng mày đồng ý với chuyện liên hôn.”

“Không đời nào. Tôi đã kết hôn rồi. Nhưng nếu Bùi Tri Nguyên muốn làm người thứ ba, tôi cũng không phải không cân nhắc.”

Câu nói vừa dứt, Hà Mộ Nghiên lập tức sặc nước trà. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên một thứ cảm xúc khó đoán.

“Mày cố ý chọc tức bố đúng không!”

“Ông Lâm Khánh Tổ, tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đốt tranh của mẹ tôi để lại, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”

Tôi cúp máy, nhưng cả người vẫn run rẩy.

Dù công ty của tôi hiện giờ đủ mạnh để đối đầu với họ, nhưng những bức tranh của mẹ tôi đều nằm trong tay họ.

Đó là di vật quý giá nhất của mẹ tôi, tôi không thể để chúng bị hủy hoại.

(19)

Hà Mộ Nghiên nắm lấy tay tôi:

“Uyển Uyển, anh sẽ đi cùng em đến tập đoàn Bùi.”

“Không cần đâu.”

“Tại sao?”

“Nhỡ đâu Bùi Tri Nguyên tức giận, cho người đánh anh thì sao?”

Đối tượng liên hôn của anh ta lại đi lấy một nhân viên bảo vệ trong công ty, chắc chắn anh ta sẽ không nuốt trôi cơn giận này.

Dù Hà Mộ Nghiên có khỏe mạnh đến đâu, cũng không thể thắng được đám vệ sĩ chuyên nghiệp.

Khóe miệng Hà Mộ Nghiên giật giật:

“Trong mắt em, Bùi Tri Nguyên tệ hại đến thế sao?”

“Không tệ lắm, nhưng già rồi mà vẫn muốn cưới tôi?”

“Già rồi?”

“Uyển Uyển, em đang ám chỉ ai thế hả?”

Ánh mắt Hà Mộ Nghiên lộ ra vẻ nguy hiểm.

Tôi vội vàng giải thích:

“Không, không có mà. Tôi không có ý gì đâu!”

Dù hai người đều hơn tôi năm tuổi, nhưng làm sao Bùi Tri Nguyên có thể so sánh với Hà Mộ Nghiên được?

Bùi Tri Nguyên đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hà Mộ Nghiên vòng tay qua, kéo tôi vào lòng.

“Nếu Bùi Tri Nguyên thực sự thích em thì sao?”

“Nhưng anh ta quá nhàm chán, tôi sẽ không bao giờ thích.”

“Nhàm chán?”

Hà Mộ Nghiên lặp lại từ đó vài lần, rồi bế bổng tôi lên và bước thẳng lên tầng hai.

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Lần này anh ấy thay đổi đủ kiểu, trêu chọc tôi đến phát điên. Giọng nói khàn khàn vang lên:

“Uyển Uyển, anh nhàm chán sao?”

Cổ họng tôi khô rát đến mức không phát ra tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Tôi chửi Bùi Tri Nguyên, vậy mà tên này lại tự gán ghép mình vào!

(20)

Sáng hôm sau, tôi và Hà Mộ Nghiên đứng dưới tòa nhà tập đoàn Bùi Thị.

Còn chưa bước vào, lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi. Hà Mộ Nghiên nắm lấy tay tôi, trấn an:

“Không sao đâu, có anh ở đây mà.”

“Hà Mộ Nghiên, tôi nói trước nhé. Nếu lát nữa bọn họ thực sự ra tay đánh người, anh nhìn mắt tôi ra hiệu rồi chúng ta chạy ngay.”

Đánh không lại, nhưng chạy thì chắc không thua.

Tôi trưng ra vẻ mặt như chuẩn bị ra chiến trường.

Hà Mộ Nghiên phì cười:

“Em tin anh đi, họ không dám bắt nạt em đâu.”

Vì đã có hẹn trước, chúng tôi nhanh chóng được dẫn đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của Bùi Tri Nguyên.

Dọc đường, luôn có người cúi đầu chào chúng tôi.

“Tổng giám đốc các anh không ở đây sao?”

Trợ lý của Bùi Tri Nguyên cắn môi, như đang suy nghĩ điều gì, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

“Tổng giám đốc nói, khi cô Thư đến, cứ để cô trực tiếp vào phòng chờ anh ấy.”

Tôi đẩy cửa bước vào, quả nhiên chẳng có ai.

Ngồi trên sofa một bên, tôi nhìn quanh.

Phong cách thiết kế lạnh lùng, đúng kiểu của một tổng tài bá đạo như trong tưởng tượng.

Nhưng chờ đến 5 phút, Bùi Tri Nguyên vẫn không xuất hiện.

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Anh nói xem, Bùi Tri Nguyên đã đi đâu rồi?”

“Anh ấy chẳng đi đâu cả, đang ở đây thôi.”

Nghe vậy, tôi nhìn quanh lần nữa. Trong văn phòng rộng lớn này, rõ ràng chỉ có tôi và Hà Mộ Nghiên.

“Tên này, lại dọa tôi rồi!”

Tôi vừa nói xong, cửa phòng lại mở ra.

Là người trợ lý ban nãy. Anh ta cầm theo một chồng tài liệu bước vào:

“Tổng giám đốc, đây là toàn bộ tài liệu hợp tác với tập đoàn Lâm thị mà anh yêu cầu.”

Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?

Chẳng lẽ Bùi Tri Nguyên biến thành… không khí rồi?

Khi tôi còn đang nghi ngờ, người đứng bên cạnh tôi – Hà Mộ Nghiên – đáp lời:

“Ừ, cứ để trên bàn. Đóng cửa lại, đừng để ai vào.”

“Dạ, được.”

21

Khi trợ lý rời đi, tôi vẫn mở to mắt nhìn anh ta.

“Tổng… tổng giám đốc Bùi? Là tổng giám đốc Bùi nào?”

“Tất nhiên là tên già họ Bùi mà em đã đào hôn đấy.”

Tôi đờ người, nhìn chằm chằm người trước mặt, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Theo bản năng, tôi định bỏ chạy nhưng bị anh ta ôm ngang lưng, ném thẳng lên sofa.

“Hà Mộ Nghiên… không đúng, Bùi Tri Nguyên!”

“Ừ. Hà Mộ Nghiên là tên mẹ anh đặt, chỉ là biệt danh thôi.”

“Không phải, anh bị bệnh hả? Anh có vấn đề tâm lý đúng không? Ai lại giả làm bảo vệ để gài bẫy thế này?”

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta – con cáo già này!

Bị tôi mắng như vậy, nhưng trên mặt Bùi Tri Nguyên không hề có chút giận dữ nào.

“Khi đó, ai là người chủ động bắt chuyện với anh, muốn kết hôn với anh trước?”

“Bùi Tri Nguyên, anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi đúng không?”

“Ừ.”

“Bùi Tri Nguyên, anh vô liêm sỉ! Tôi muốn ly hôn, ngay lập tức! Anh lừa dối tôi. Anh lớn tuổi như vậy còn đi lừa một cô gái vừa tốt nghiệp như tôi. Anh thiếu tiền đến mức phải lừa tiền bao nuôi của tôi à? Trả lại tiền đây!”

Tôi đưa tay ra.

Bùi Tri Nguyên đặt một chồng thẻ đen không giới hạn vào tay tôi.

“Đây, tất cả đều không giới hạn.”

“Bùi Tri Nguyên, anh đừng tưởng dùng tiền có thể mua chuộc tôi. Tôi không phải loại người đó.”

Anh cúi xuống, đặt tay tôi lên ngực anh:

“Vậy dùng thân thể để mua chuộc được không?”

Chết tiệt!

“Ai đồn anh lạnh lùng, không gần phụ nữ thế?”

“Không hoàn toàn là tin đồn. Anh chỉ thích một cô gái, rất thích. Lần đầu gặp cô ấy, cô ấy mới bốn tuổi.”

Anh đưa tay ra ước lượng:

“Khi đó, cô ấy chỉ cao đến thắt lưng anh thôi. Hôm đó là đám tang của mẹ cô ấy. Không ai chăm sóc cô ấy. Cô ấy ôm búp bê đứng một góc, không khóc, không quấy. Cô ấy đưa cho anh một viên kẹo, em biết cô ấy nói gì không?”

Tôi im lặng lắng nghe anh tiếp tục kể.

“‘Anh ơi, anh ăn kẹo của em rồi thì phải bảo vệ em nhé.’ Ai đời dùng một viên kẹo để mua chuộc người khác chứ? Nhưng anh thực sự đã bị mua chuộc.”

Anh ôm lấy tôi, giọng khẽ run:

“Nhà họ Bùi và nhà ông ngoại em là bạn thân. Khi biết tin mẹ em qua đời và bố em lấy vợ mới, bố mẹ anh từng muốn đón em về nhà họ Bùi nhưng bố em nhất quyết không đồng ý. Chúng ta nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ai ngờ… Uyển Uyển, xin lỗi em.”

“Sau này, anh đề nghị liên hôn với nhà em. Nhưng em rất phản đối. Anh hiểu. Em không thích anh, vậy anh sẽ thay đổi để em thích anh.”

“Thư Uyển, anh thực sự không cố ý lừa dối em. Em có thể đừng ghét bỏ anh không?”

Giọng nói của Bùi Tri Nguyên nghẹn ngào, đôi mắt anh đã đỏ hoe.

Tôi vươn tay ôm lấy anh.

(22)

Bùi Tri Nguyên dùng một dự án hợp tác để đổi lại những bức tranh của mẹ tôi.

Chúng tôi giả vờ cãi nhau qua điện thoại.

Giọng anh tức giận, lạnh lùng:

“Thư Uyển, cô nghĩ đây là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Từ nay về sau, dự án của nhà cô, Bùi Thị không tiếp nữa!”

“Bùi Tri Nguyên, anh đừng nghĩ dùng mấy chuyện này để uy hiếp tôi!”

Hai chúng tôi diễn khá đạt, khiến bố tôi thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn đắc tội với tập đoàn Bùi Thị.

Ông sợ bị liên lụy nên ngày hôm sau liền gọi tôi đến ký thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con.

Đúng ý tôi quá.

Cầm theo tập tài liệu đã ký xong, tôi xoay người bước lên xe của Bùi Tri Nguyên.

“Như vậy thì đến lúc đối phó nhà họ Lâm, chúng ta sẽ không còn lo ngại gì nữa.”

Tôi và Bùi Tri Nguyên bắt đầu phối hợp hành động. Nhà họ Thư mất đi hàng loạt dự án, chuỗi tài chính bị đứt gãy.

Đến ngày tập đoàn Lâm thị tuyên bố phá sản, tôi đang cùng Bùi Tri Nguyên chọn váy cưới.

Lâm Khánh Tổ cuối cùng cũng nhận ra mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chúng tôi.

Ông ta lao đến công ty tôi quậy phá.

Nhưng tôi chỉ cần đưa ra bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ, rồi để bảo vệ đuổi ông ta ra ngoài.

Cùng đường, ông ta nhảy lầu tự tử. Tôi nhân cơ hội này thu mua lại Lâm thị, đổi tên nó trở về họ Thư.

Mẹ con của tiêir tam kia mất đi chỗ dựa, bị chủ nợ tìm tới tận cửa, đánh đến mức mình đầy thương tích.

Hàng xóm bên cạnh tốt bụng gọi cảnh sát, nhưng mẹ Lâm Viện Viện không qua khỏi tại chỗ. Còn Lâm Viện Viện bị cắt mất một chân, khi tỉnh lại thì phát điên.

Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi và Bùi Tri Nguyên tổ chức lại đám cưới.

Tại buổi lễ, Bùi Tri Nguyên đưa một viên kẹo vào miệng tôi.

“Ăn kẹo của anh rồi, em phải yêu anh cả đời đấy.”

“Được.”

Hoàn