Thiên tài đầu tư về nước, lần đầu tiên trong một buổi gặp gỡ công khai, anh ấy chính thức nói về mối tình thầm kín chưa từng tiết lộ của mình.

Anh ấy đã thầm yêu một cô gái suốt mười năm.

Sự tương phản đầy bất ngờ của một người thuộc giới tinh hoa ngay lập tức gây ra một cơn chấn động trên mạng.

Cư dân mạng tìm ra mười năm trước, anh ấy từng theo học tại một trường trung học nổi tiếng trong nước, trùng hợp thay, ngôi sao nữ đình đám Giang Yên cũng tốt nghiệp từ ngôi trường này.

Chưa đầy nửa giờ, Giang Yên đăng một dòng trạng thái trên Weibo: “Bạn cũ, đã lâu không gặp~”

Chỉ trong chốc lát, toàn mạng đều đẩy thuyền cặp đôi giữa nhà đầu tư hàng đầu và nữ diễn viên xinh đẹp.

Họ là nhân vật chính, còn tôi chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện.

Phải rất lâu sau tôi mới biết, năm mười bảy tuổi, Cố Tư Nguyên từng viết cho tôi một lá thư tình, và từng đợi tôi cả đêm dưới cơn mưa lớn.

Nhưng tôi năm mười bảy tuổi ấy, lại hoàn toàn không hay biết về chuyện này.

1

Sự nổi tiếng của Giang Yến quá lớn, kết hợp với ánh hào quang của Cố Tư Nguyên, chỉ chưa đầy nửa giờ cặp đôi này đã leo lên hot search.

Hashtag 

#Cố Tư Nguyên Giang Yên Đôi Bên Tri Kỷ# chỉ mất một giờ để đứng đầu top trending.

Còn có fan tìm ra được đoạn video biểu diễn của Cố Tư Nguyên và Giang Yên trong buổi dạ hội mừng năm mới ở trường trung học năm xưa.

Cố Tư Nguyên mặc bộ vest trắng ngồi trên sân khấu đánh piano, còn Giang Yên múa uyển chuyển theo điệu nhạc, thân hình mềm mại kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ấy, đoạn video nhanh chóng lan truyền mạnh mẽ.

Fan xuýt xoa: “Đây đúng là một kịch bản ngôn tình, tái ngộ sau bao năm, gặp lại trên đỉnh cao!”

Không chỉ có cư dân mạng, mà ngay cả trong đài truyền hình tôi làm việc cũng có người đẩy thuyền, tôi chỉ lặng lẽ nhìn vào màn hình tràn đầy sự phấn khích, nhưng ngón tay lại không tự chủ mà run rẩy.

“Có mỗi mình tôi để ý rằng cả hai đều học ở Trung học Giang Thành sao? Trường này nổi tiếng đến mức khỏi cần tôi nói cũng biết, cựu học sinh của Giang Thành phân bố khắp mọi ngành nghề, toàn là những nhân vật tầm cỡ, ôi trời, tôi luôn bị thu hút bởi trí tuệ.”

“Bạn ở trên, nói thật là Giang Yên học nghệ thuật nhé.”

“Đừng coi thường học sinh nghệ thuật, Giang Yên hiện tại là cựu học sinh nữ nổi tiếng nhất của Giang Thành rồi, đúng là làm vẻ vang cho trường cũ.”

“Buồn cười quá, đừng gắn mác nữa, cựu học sinh nữ nổi tiếng nhất của Giang Thành là Hứa Niệm Hạ, nữ MC vàng của chương trình tài chính.”

Sự liên tưởng của cư dân mạng luôn bất ngờ, tên tôi cùng với trường cũ cũng nhanh chóng lên hot search.

Hashtag #TrungHọcGiangThànhHứaNiệmHạ#

Ngay cả đồng nghiệp cũng đến hỏi thăm: “Niệm Hạ, cậu là cựu học sinh của Giang Thành giống với Cố Tư Nguyên và Giang Yên đấy, thật ngưỡng mộ các học bá như cậu, cậu có học cùng khoá với họ không?”

Cậu ấy nghĩ một lúc, tính toán thời gian: “Chắc là năm 2013, khi đó cậu cũng học ở Trung học Giang Thành đúng không?”

Năm 2013…

Tất nhiên là tôi đã học ở Trung học Giang Thành, năm đó là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Năm 2013, tôi từ một thị trấn nhỏ thi đỗ vào Trung học Giang Thành, trở thành niềm tự hào của cả thị trấn, là học sinh xuất sắc trong số những học sinh giỏi, mang theo kỳ vọng của mọi người và bắt đầu hành trình trung học của mình.

Nhưng khi tôi băng qua những con phố, ngồi lên chiếc xe buýt, bước vào khuôn viên trường, thực sự ngồi trong lớp học và nhìn những gương mặt lạ lẫm xung quanh, lòng tôi bắt đầu trỗi lên sự hoang mang.

Họ nói về những đôi giày thể thao mới nhất và những kỳ nghỉ hè đầy thú vị, thậm chí có người còn kể về những trải nghiệm mùa hè của họ bằng tiếng Anh trôi chảy.

Đó là những gương mặt tự tin, rạng rỡ, phần lớn là học sinh địa phương đến từ các trường thuộc liên minh chín trường trung học hàng đầu, trong khi tôi, lần đầu tiên sau mười bảy năm, cảm thấy cô độc giữa những lời trò chuyện rôm rả ấy.

Trước đây, đi đến đâu tôi cũng được mọi người vây quanh. Nơi tôi từng sống không có những món hàng xa xỉ mà tôi không hiểu nổi, cũng chẳng có những từ tiếng Anh khó nhằn, cuộc sống đơn giản và thuần khiết.

Cuộc sống là những hàng bánh bao bốc khói vào buổi sáng sớm, là bát mì khô nóng hổi kèm với trứng rượu, là con đường đầy ắp người qua lại, là nụ cười rạng rỡ và những giọt mồ hôi của các cô bác ngoài đồng.

Học giỏi, có nhiều sở thích, khuôn mặt tròn trịa và nụ cười dễ thương, chỉ cần những điều đó đã đủ để mọi người niềm nở với tôi.

Nhưng bây giờ, khi ngồi trong lớp học này, tôi cảm thấy mình lạc lõng như một kẻ ngoại đạo.

Cậu bạn ngồi kế bên đột nhiên chào tôi: “Cậu học trường nào vậy?”

Tôi có chút vui mừng, nói tên ngôi trường cấp hai của mình, hy vọng có một khởi đầu thân thiện.

Nhưng cậu ấy lại nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ, trường huyện à? Năm nay Trung học Giang Thành lại phân chỉ tiêu tuyển sinh cho trường cậu à?”

Nụ cười vừa mới nở trên môi tôi lập tức đông cứng lại, chỉ tiêu tuyển sinh của Trung học Giang Thành đúng là rất ít khi dành cho những khu vực ngoại thành.

Sau đó cậu ấy còn giới thiệu bản thân, nói mình là học sinh của trường trung học trực thuộc Giang Thành, nhưng tôi chẳng thể nghe lọt tai nữa.

Tôi lạnh lùng gật đầu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trường trực thuộc thì có gì ghê gớm chứ.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc đó tôi thực sự bị sự tự ti nhấn chìm, cố gắng tỏ ra lạnh lùng và dựng lên một bức tường phòng thủ.

Ngồi thêm một lúc nữa mà tôi vẫn cảm thấy bồn chồn, bèn đứng dậy đi pha một tách cà phê. Trong lúc xoay người có chút nôn nóng, tôi vô tình va phải một dáng người cao lớn, cà phê đổ lên chiếc áo thun trắng của anh ấy.

Tôi ngẩng đầu lên, lúng túng xin lỗi, nhưng anh ấy lại mở lời trước: “Không sao đâu, áo này hơi nhạt thật, sắp đánh chuông rồi, về lớp thôi.”

Anh ấy cười rất ấm áp, như ánh nắng mùa xuân. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Cố Tư Nguyên.

Sau này tôi mới biết, cái tên Cố Tư Nguyên có nghĩa là gì.

Là thiên tài, là trung tâm của mọi ánh nhìn, là một điều xa vời khó mà chạm tới.

2

Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi là thầy giáo nước ngoài, bài học hôm đó được trích từ một tạp chí tiếng Anh, giới thiệu về hẻm núi Yarlung Zangbo.

Theo thông lệ, từ người đầu tiên ở hàng ghế đầu tiên bắt đầu đọc to bài văn, khi đến lượt tôi, lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Tôi đọc vấp váp, phát âm thì lạ lùng, nghe, nói, đọc, viết, trước đây thầy cô cấp hai của tôi không quan tâm lắm đến giọng đọc, chỉ cần đạt điểm cao là được, nhưng rõ ràng bây giờ không phải như vậy.

Vừa mở miệng, trong lớp đã có tiếng cười khúc khích vang lên, mặt tôi nóng bừng, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi.

Thầy giáo rất nhẹ nhàng, mỉm cười nói sau này đọc nhiều sẽ tốt hơn, tôi xấu hổ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, ngay sau lưng tôi vang lên một giọng London chuẩn mực, trong trẻo như chim họa mi ngoài cửa sổ, nghe cô ấy đọc bài văn đúng là một sự tận hưởng, cô ấy chính là Giang Yên, phát thanh viên tiếng Anh của đài phát thanh trường.

Giang Yên sinh ra là để làm ngôi sao, tuổi mười lăm, mười sáu của những cô gái khác thường đầy mụn và tăng cân, nhưng điều đó không xảy ra với cô ấy, thân hình cao ráo, làn da mịn màng, nụ cười như một bông hồng đang chờ nở.

Bạn cùng bàn tôi nói rằng, cô ấy và Cố Tư Nguyên là bạn thân từ bé, hai gia đình là chỗ quen biết lâu năm, họ lớn lên cùng nhau, là đôi thanh mai trúc mã mà ai cũng ngưỡng mộ.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng họ quả thật rất xứng đôi.

Trong lớp, giáo viên hỏi có ai từng đến hẻm núi Yarlung Zangbo chưa, tôi nhìn quanh những cánh tay giơ cao, không biết làm gì.

“Năm ngoái, bố mẹ tớ dẫn tớ đi rồi.”

“Khi tớ còn nhỏ, mẹ tớ còn dẫn tớ đi trực thăng bay qua nơi đó nữa.”

Nghe vậy, tôi toát mồ hôi, lần đầu tiên hiểu được thế nào là sự khác biệt về tầm nhìn.

Tôi như một kẻ hề vô tình lạc vào, lúng túng tìm kiếm sự đồng cảm, tình cờ nhìn thấy Cố Tư Nguyên hạ tay trái xuống.

Giang Yên cũng thấy, cô ấy tò mò hỏi: “Tư Nguyên, cậu chưa đi à, mẹ cậu chẳng phải nói mỗi năm đều dẫn cậu đến những nơi được nhắc đến trong sách giáo khoa sao?”

Cố Tư Nguyên điềm tĩnh trả lời: “Chưa đi.”

“Nhưng tớ đã đến một hẻm núi nổi tiếng khác…”

Anh ấy nháy mắt với tôi, cười tinh nghịch: “Tớ đã đến hẻm núi Vương Giả.”

Cả lớp lại cười rộ lên, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.

Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên một niềm vui nho nhỏ khó tả.

Hôm đó, tôi lập một tài khoản nhỏ trong game Vương Giả, không kết bạn với ai, ID của tôi là Miss Pondfish.

“Chim bay nhớ rừng xưa, cá ao mong dòng cũ.”

Tôi giấu rất kỹ, mười năm rồi vẫn chưa ai biết.

3

“Niệm Hạ, Niệm Hạ?”

Đồng nghiệp hối thúc làm tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi nhìn quanh và thấy mọi người đang chờ tôi trả lời.

À, họ đang hỏi tôi có học cùng khóa không.

Tôi mỉm cười gật đầu: “Có, chúng tớ học cùng khóa.”

Nhiều năm làm MC đã giúp tôi rèn luyện được sự bình tĩnh trước mặt mọi người, dù trong lòng đang dậy sóng.

“Thật sao, Niệm Hạ, cậu may mắn quá, Cố Tư Nguyên có phải đã rất đẹp trai từ hồi cấp ba không?”

“Giang Yên thì sao, họ quen nhau từ lâu sao lại không tỏ tình nhỉ, sợ thầy cô phát hiện à?”

Họ còn định hỏi tôi nhiều chuyện hơn, thì trưởng phòng bước ra với gương mặt đầy hân hoan.

“Mọi người chú ý, Cố Tư Nguyên đã đồng ý phỏng vấn chúng ta, thứ Sáu tuần sau sẽ chính thức diễn ra, lần này để cho Niệm Hạ đảm nhiệm phỏng vấn.”

Thông tin này như một quả bom, làm cả văn phòng bùng nổ, không ai còn quan tâm đến mấy chuyện cũ nữa.

Cố Tư Nguyên rất hiếm khi nhận phỏng vấn, lần đầu tiên thiên tài đầu tư này trả lời phỏng vấn trong nước là sự kiện cực kỳ quan trọng, việc đài chúng tôi có được cuộc phỏng vấn này được xem là sự kiện lớn trong năm.

Đồng nghiệp thậm chí còn hào hứng nắm chặt cánh tay tôi: “Niệm Hạ, chắc chắn anh ấy nể mặt cậu lắm, dù sao cũng là bạn học cấp ba mà.”

Tôi chỉ cười nhạt, không nghĩ mình có mặt mũi đến vậy.

Sự bình tĩnh mà tôi cố giữ trước đó bắt đầu lung lay vì cuộc phỏng vấn này làm tôi căng thẳng.

Tôi chuẩn bị nhiều ngày, nhưng đài truyền hình bất ngờ thay tôi bằng một tiền bối khác, có lẽ vì họ quá coi trọng buổi phỏng vấn này.

Đồng nghiệp nữ thân quen với tôi tỏ ra bất bình thay tôi, nhưng trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần nữa gặp lại Cố Tư Nguyên, anh ấy không thay đổi nhiều so với nhiều năm trước, chỉ có chiều cao tăng thêm, nét thiếu niên đã dần mất, anh mặc bộ vest đen, vẫn giữ nụ cười ôn hòa như ngày nào.