Hôm đó, đại ca trường đánh nhau, tôi chọn ngay một chỗ xem kịch vui đẹp nhất.
Kết quả, đại ca tung một cú đấm, tôi không kịp tránh, ăn ngay một đấm vào mặt.
Tôi khóc ròng, nhân cơ hội này bắt đại ca làm người hầu cho tôi một tháng.
Đại ca nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Đến khi hết hạn, đại ca được “tự do”, tôi lại quay sang bắt anh trai làm người hầu.
Ai ngờ, Chí Nham (tên đại ca) đỏ mặt kéo tay tôi đặt lên ngực mình:
“Cậu lấy lý do gì mà chọn hắn? Hắn hầu hạ cậu tốt hơn tôi sao?”
“Hắn có giàu như tôi không? Hắn có mua bánh kem, trà sữa cho cậu không?”
“Hắn có sẵn sàng làm ‘cún’ cho cậu như tôi không?”
“Từ giờ để tôi tiếp tục làm người hầu của cậu, được không? Cậu muốn sai bảo thế nào cũng được.”
1
Lần đó, tôi và cô bạn thân Tô Ninh đi ăn ở khu ẩm thực ngoài trường.
Đang ăn thì Tô Ninh kích động vỗ tay tôi: “Nhìn kìa, Chí Nham kìa!”
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Chí Nham, đang ngồi ở bàn ngay trước mặt.
Anh ta là đại ca trường, vẻ ngoài rất điển trai, đường nét gương mặt như được điêu khắc.
Chỉ có điều nghe đồn tính cách không tốt, lại còn học võ nữa.
Đang yên đang lành, tự nhiên có vài tên con trai kéo đến vây quanh anh.
Tên cầm đầu với hình xăm nổi bật, gác chân lên bàn, giọng hống hách:
“Ồ, Chí đại ca hôm nay thế nào mà lại đi một mình thế này?”
Chí Nham nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Biến.”
Tên xăm trổ lập tức đá đổ bàn:
“Biến? Mày giỏi lắm, hôm nay có mỗi mình mà dám mạnh miệng, anh em, xử nó!”
Các thực khách xung quanh đều giật mình, tôi cũng vội bê bát cơm định chạy ra ngoài.
Nhưng vừa định chuồn thì nghe thấy tên xăm trổ hét lên:
“Ai cho mày động đến người phụ nữ của tao?”
Tôi và Tô Ninh lập tức khựng lại, rồi bê bát đứng vào vị trí ăn dưa hóng chuyện đẹp nhất.
Các thực khách khác cũng nhanh chóng tụ lại sau lưng chúng tôi, hình thành một “đội hình hóng chuyện” hoàn hảo.
Ủa? Không ai can ngăn à?
Dù là ba đánh một, nhưng nhìn qua thì Chí Nham vẫn ổn, trong khi ba tên kia mặt mũi bầm dập.
Tên xăm trổ như phát điên: “Chí Nham, hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Tình hình ngày càng căng thẳng, lại càng tiến gần về phía tôi.
Tôi muốn lùi lại, nhưng đám người hóng chuyện phía sau chắn đường.
Thế là tôi ăn trọn một cú đấm của đại ca.
Tôi ôm cằm, bật khóc tại chỗ.
Hu hu hu, bị đánh đau quá trời.
Chí Nham khựng lại một chút, nhưng tình thế không cho phép anh dừng lâu.
Chẳng bao lâu sau, anh đã khống chế được tên xăm trổ, ngồi xổm xuống hỏi:
“Người phụ nữ mà mày nói là ai?”
Tên xăm trổ nghiến răng: “Lâm Hân!”
Chí Nham thản nhiên đáp: “Không quen biết.”
Tên xăm trổ không tin: “Đừng giả bộ! Chính miệng Hân Hân nói là mày cưỡng hôn cô ấy!”
Lần này, Chí Nham thật sự nổi giận:
“Mày thử bịa chuyện về tao lần nữa coi? Lần đầu của tao còn chưa mất, cưỡng hôn cái khỉ gì chứ!”
Không chỉ tên xăm trổ đơ người, tôi với Tô Ninh cũng sững sờ.
Nước mắt tôi ngừng chảy.
Không đúng lắm nhỉ, nhìn mặt anh ta trông giống kiểu chơi bời lắm mà.
Lúc này, chú cảnh sát vừa hay đến kịp.
Chí Nham, ba tên xăm trổ, chủ quán ăn và tôi đều bị đưa về đồn.
Tôi cũng là người bị hại mà.
Cuối cùng mọi chuyện được giải quyết theo hướng hòa giải.
Chí Nham và ba tên xăm trổ phải bồi thường 3000 tệ cho chủ quán ăn.
Tên xăm trổ khóc lóc than thở: “Em không có tiền đâu!”
Bị làm phiền quá, Chí Nham phất tay:
“Thôi được rồi, tôi trả 2000, ba người các anh trả 1000.”
Ba người lập tức quỳ xuống cảm ơn rối rít.
Chú cảnh sát: “…”
Chí Nham: “…”
Tôi: “…”
Xử lý xong chuyện của chủ quán và ba tên kia, chỉ còn lại tôi và Chí Nham.
Chú cảnh sát nói:
“Chuyện của hai đứa thì đơn giản thôi, hai đứa tự thương lượng xem xử lý thế nào.”
Sau đó, chú vỗ vai Chí Nham:
“Chịu trách nhiệm đi.”
Nói xong, chú để không gian lại cho tôi và anh ta.
2
Tôi ôm cằm rên rỉ:
“Đau quá, đau chết mất, hu hu hu.”
Chí Nham nhướn mày:
“Nói đi, muốn bồi thường thế nào?”
Tôi nghĩ một lúc:
“Tôi muốn anh.”
Chí Nham lùi lại mấy bước, nhíu mày:
“Không được, không thể, tôi từ chối.”
“Anh không chịu thì tôi kiện lên công an, nói anh không chịu trách nhiệm với tôi.”
Ánh mắt anh ta lập tức lạnh đi:
“Bao nhiêu tiền thì nói thẳng, còn tôi? Đừng có mơ, cô không phải gu của tôi.”
Anh bị bệnh à?
“Tôi chỉ bảo anh làm người hầu thôi, ai thèm quan tâm anh thích kiểu nào.”
Nghe vậy, anh ta thở phào nhẹ nhõm, miễn không phải liên quan đến mấy chuyện tình cảm thì được.
“Được, nhưng phải có thời hạn, mấy trò bậy bạ tôi không làm.”
Không ngờ anh ta cũng có nguyên tắc ghê.
“Một tháng.”
“Được.”
Nói xong, anh ta xoay người định đi. Nhưng chưa được mấy bước, anh lại dừng lại:
“Nói trước, chỉ làm người hầu thôi. Nếu cô có ý đồ gì khác, tôi sẽ chấm dứt ngay.”
“Được, tôi hứa không có.”
Đúng là tự nghĩ mình quan trọng.
Nghe tôi trả lời, anh ta xoay người đi tiếp.
Tôi kéo tay anh lại:
“Gọi xe cho đại ca của anh đi, chẳng lẽ định để đại ca đi bộ về? Trẻ con gì mà chẳng hiểu chuyện.”
Chí Nham nghiến răng:
“Được, chờ đấy.”
Mặc dù anh ta không thông minh lắm, nhưng được cái nghe lời, tôi thấy khá hài lòng.
Ra khỏi đồn, tôi thấy Tô Ninh vẫn đứng đó chờ.
Cô ấy lo lắng hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
“Tớ thì có chuyện gì được, còn kiếm được cả một người hầu.”
Tôi liếc nhìn Chí Nham.
Tô Ninh kéo tôi sang một bên, nói nhỏ:
“Cậu… cậu đừng nói là nhận Chí Nham làm người hầu đấy nhé?”
“Không được à?”
“Cậu có biết anh ta là đại ca trường không? Sao cậu dám vậy?”
Tôi nhún vai:
“Chỉ là một đại ca trường, có gì mà phải sợ. Anh ta còn chẳng từng hôn ai, đánh nhau xong còn thu dọn bàn ghế giúp người ta nữa. Sợ cái gì? Cùng lắm là một đại ca, anh trai tớ còn là hot boy trường kìa.”
Phải, tôi và anh trai học cùng trường, anh ấy trên tôi hai khóa và là hot boy của trường.
Mặc dù tôi cũng không hiểu sao anh ấy được làm hot boy, nhưng mọi người nói vậy thì cứ vậy đi.
À đúng rồi, suýt thì quên chuyện quan trọng.
Tôi chìa mã QR ra trước mặt Chí Nham:
“Thêm WeChat đại ca đi.”
Anh ta liếc mắt một cái đã thấy tên WeChat của tôi: “Ăn trộm đồ lót của Chí Nham.”
Tiêu rồi tiêu rồi, quên chưa đổi lại!
Tối qua chơi trò “Thách thức lớn” trong ký túc xá, tôi thua cuộc. Bạn cùng phòng bắt tôi chọn giữa Chí Nham và Lương Dự, tức là đại ca và hot boy của trường.
Tôi đâu thể chọn anh trai mình được, chẳng lẽ lại đi ăn trộm đồ lót của anh ấy? Thế là tôi chọn Chí Nham.
Tôi thẳng lưng nói:
“Chuyện của đại ca thì bớt lo đi, mà ai bảo Chí Nham đó nhất định là anh? Không thể có người trùng tên à? Đừng tự luyến thế.”
Chí Nham quay đầu đi, không thèm nhìn tôi nữa. Đúng là chưa thấy ai kỳ cục như vậy.