Phiên ngoại
Góc nhìn của Trình Cẩm Xuyên:
Làm từ thiện bằng thu nhập cá nhân sau khi trưởng thành luôn là một truyền thống của gia đình họ Trình.
Bị ảnh hưởng bởi anh trai đã lập gia đình và có con, tôi bắt đầu chú ý đến lĩnh vực giáo dục liên quan đến trẻ em. Vì ghét việc bị giới truyền thông săn đuổi, tôi chọn cách “làm việc tốt mà không để lại tên tuổi”.
Lần đầu tiên nhận được thư từ đứa trẻ được tôi tài trợ, tôi đã không đọc.
Nội dung thường chỉ là lời cảm ơn hoặc những yêu cầu dè dặt. Trong số mười hai đứa trẻ mà tôi từng tài trợ, tôi đã chứng kiến đủ mọi phản hồi.
Ban đầu, tôi còn viết thư động viên, thậm chí có để lại danh thiếp.
Cha mẹ tôi mất khi tôi mới năm tuổi, chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, nên từ nhỏ tôi đã có tính cách khá lạnh lùng.
Đến mười lăm tuổi, tôi bắt đầu học kinh doanh từ anh trai và đã hiểu rõ lòng người.
Tôi từng nghĩ rằng những đứa trẻ còn nhỏ sẽ có phần chất phác hơn, nhưng khi bị người mình giúp đỡ lợi dụng, cảm giác đó thật không dễ chịu.
Tôi vẫn tiếp tục tài trợ, nhưng đã cố gắng giữ khoảng cách.
Cho đến mùa đông năm đó, tôi nhận được một gói hàng lạ từ tổ chức cứu trợ.
“Học sinh đó đã tự tay chặt cây này… vì là tấm lòng của em ấy, chúng tôi không đành từ chối.”
Đứa trẻ mà tôi chỉ viết thư một lần đã gửi cho tôi một cây thông Noel. Hình ảnh cây thông xanh mướt khiến tôi bật cười, thậm chí không nghe thấy tiếng gọi đi trượt tuyết của bạn bè. Lúc đó tôi đang ở Thụy Sĩ trượt tuyết, nên tôi tiện tay gửi lại cho em ấy một tấm bưu thiếp.
Từ đó, chúng tôi duy trì liên lạc trong suốt ba năm. Cô bé đó đang học lớp 10, tôi chọn cô bé chỉ vì một cái tên trong danh sách của tổ chức, nhưng có lẽ đây cũng là duyên phận.
Mỗi lần cô bé gửi thư cho tôi, cô ấy đều viết rất nhiều, đôi khi còn gửi kèm bản sao của những bằng khen mà cô ấy nhận được.
Cô bé thật sự có một trái tim ngây thơ, đôi khi đọc những dòng trẻ con của cô ấy, tôi không nhịn được mà bật cười.
Cô bé không phải sinh ra trong cảnh nghèo khó, mà là gia đình bị tính toán nên mới lâm vào cảnh nợ nần.
Tôi đã từng nghĩ đến việc giúp gia đình cô ấy giải quyết vấn đề một lần cho xong, nhưng cô bé lại từ chối.
“Cô ấy thật khác biệt so với nhiều đứa trẻ nghèo khác, điều cô ấy khao khát hơn cả là phẩm giá.”
Không thể phủ nhận rằng tôi đã bắt đầu mong chờ những lá thư của cô bé.
Trước đây, tôi luôn giữ nguyên tắc không bao giờ tìm hiểu đời tư của những đứa trẻ mà tôi tài trợ, nhưng lần này tôi đã phá vỡ nguyên tắc đó.
Xem qua những bức ảnh mà tổ chức chuyển tới, tôi không thể không thừa nhận rằng cô bé trông rất xinh đẹp.
Trong bức ảnh, cô ấy cười rất tươi, cánh tay và chân nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống như một người có thể tự mình chặt cây.
“Cháu luôn muốn tặng chú điều gì đó. Ban đầu, cháu định đi làm thêm để kiếm tiền, nhưng công ty lại phá sản, cuối cùng chúng cháu chỉ mang về được cây thông này. Lần trước cháu thấy trên tấm bưu thiếp chú gửi có họa tiết trang trí Giáng sinh, cháu nghĩ chú có lẽ đón Giáng sinh, nên cháu tự tay trang trí cây thông này. Hy vọng chú thích nó.”
Đó là lá thư đầu tiên tôi mở ra từ cô bé, và cô ấy đã giải thích chi tiết về nguồn gốc của cây thông Noel.
Những chi tiết nhỏ trong lá thư thực sự đã làm tôi cảm động.
Sau ba năm tài trợ, cô bé đã thành công vào học tại trường đại học mà tôi từng theo học.
Tôi đã do dự nhiều lần và cuối cùng quyết định gửi danh thiếp của mình, mời cô bé đến thực tập tại công ty của tôi.
Dù sao thì cô ấy cũng là một cô gái yếu đuối, không nên tiếp tục làm những công việc nặng nhọc để kiếm tiền tiêu vặt.
Nhưng không ngờ, vụ án của gia đình cô ấy đã được lật lại và khủng hoảng tài chính cũng được giải quyết hoàn toàn.
“Ông Trình, cảnh sát rất cảm ơn vì ông đã cung cấp thông tin quan trọng, họ hỏi liệu ông có thể tham dự lễ trao giải không?”
Tôi từ chối qua thư ký và ngồi một mình trong phòng làm việc, tay cầm lá thư của cô bé.
Trong thư, cô ấy cảm ơn tôi vì đã tài trợ suốt nhiều năm và thông báo với tổ chức rằng cô ấy không còn cần sự giúp đỡ nữa.
Cô ấy không còn cần lòng tốt của tôi, và điều đó khiến tôi có chút hụt hẫng.
Tôi là người đã giúp cô ấy truy tìm kẻ lừa đảo, và giờ đây chính tôi lại là người cảm thấy phiền muộn.
“Trình Cẩm Xuyên, cậu đã gần ba mươi tuổi rồi, sao còn trẻ con thế này?”
Tôi tự cười bản thân và cất lá thư cô bé báo tin vui vào ngăn kéo.
Kể từ đó, tôi không viết thư nữa.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục tẻ nhạt như trước, ngoài việc không ngừng xây dựng đế chế của mình, tôi chẳng tìm thấy điều gì mới mẻ nữa.
Cho đến khi——
Trình Nam là con gái của anh trai tôi, con bé chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi và sống vô tư qua ngày.
Anh cả và chị dâu rất chuộng “giáo dục bằng tình yêu thương”, nên giao cho tôi nhiệm vụ nghiêm khắc với ckm bé.
Tôi vốn định khuyên Trình Nam học lên cao học, nhưng con bé ngay lập tức lấy bạn thân của mình ra để phản bác.
“Cô bạn thân của cháu, người luôn nhận học bổng, còn từ bỏ nữa là cháu. Cháu không có tài cán gì, học cao làm gì cho phí sức!”
Sợ tôi không tin, con bé còn lục lại WeChat và đưa ra bằng chứng thực sự “có một người như thế”.
Hình ảnh hiện ra trên màn hình.
Khuôn mặt quen thuộc ấy một lần nữa hiện lên trước mắt tôi, và khi tôi đối chiếu với tên và ngành học, tôi hoàn toàn sững sờ.
Hóa ra, cô ấy lại gần tôi đến vậy.
Là một người kinh doanh, ít nhiều cũng phải tin vào số mệnh, và khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu có hứng thú với cô gái tên Tô Kiều này.
Việc moi thông tin từ Trình Nam thật sự rất đơn giản.
Không bao lâu sau, tôi đã nắm được tất cả những gì cần biết về Tô Kiều mà không để lộ dấu vết.
Những lá thư mà tôi từng trân trọng đã dừng lại cách đây ba năm, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một tiếng nói đang thì thầm với tôi.
Đêm đó, tôi không thể kìm nén được nữa.
Trong quán bar mờ tối, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô bé ngày xưa, người đã không còn là một cô gái 15 tuổi nữa.
Trên sàn nhảy, cô ấy có một dáng vẻ uyển chuyển, và nụ cười đầy mê hoặc.
“Thật sự đã trưởng thành rồi.”
Dưới sự giới thiệu của Trình Nam, cô bé đã có chút men say, gật đầu chào tôi như một người bề dưới.
Xung quanh cô ấy, các chàng trai không ngừng đi qua, nhìn cô ấy bằng ánh mắt khao khát.
Tôi không hiểu vì sao trong lòng lại có một cảm giác bực bội khó tả.
Trình Nam được tài xế gia đình đưa về, và tôi đã cố tình đưa địa chỉ về nhà lớn.
Con bé này dám ra ngoài uống say, đã đến lúc để bố mẹ con bé cho nó một bài học.
“Chú hai, cháu giao bạn cháu cho chú nhé…”
Đôi mắt Trình Nam đã không còn mở nổi nữa, và con bé còn nấc cục khi dặn dò tôi.
“Ừ.”
Khi thấy con bé được đưa lên xe, tôi cũng bế cô gái say mềm đang ở bên mình và bước về phía xe của tôi.
Trên quãng đường ngắn ngủi, cô ấy như một con bạch tuộc, bám chặt lấy tôi.
Mang theo hơi rượu và một mùi hương dịu nhẹ, cơ thể cô ấy mềm mại, không xương, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng khó lòng cưỡng lại.
Ban đầu, tôi định đợi cô ấy tỉnh rượu, rồi sẽ nói chuyện nghiêm túc về cuộc sống của cô trong mấy năm qua.
Nhưng vừa mới ngồi vào xe, cô bé đã khiến tôi sững sờ.
“Anh đẹp trai thật đấy.”
Lời khen ngợi mang theo hơi men còn chưa kịp dứt, tôi đã bị cô bé đè lên.
Sống ba mươi hai năm, tôi chưa từng bị cưỡng hôn như thế này! Cô ấy rõ ràng không có kinh nghiệm, hành động thì vụng về nhưng lại rất mạnh mẽ, chẳng khác gì một chú chim gõ kiến.
Khi tôi còn đang ngơ ngác, cô bé đã rời khỏi tôi, dựa vào cửa sổ và cười ngốc nghếch.
Sự đối lập giữa vẻ ngây thơ và sự quyến rũ khiến cô ấy trở nên thật thú vị.
Có vẻ trong bốn năm tôi bỏ lỡ, cô bé này đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy đã uống quá nhiều, và lý trí của tôi nhắc nhở rằng tôi phải kiềm chế.
Nhưng khi cô ấy lại một lần nữa tiến đến và hôn tôi thật mạnh mẽ, lý trí của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Cô bé chết tiệt này, thực sự quá quyến rũ.
Tôi đạp ga, đưa cô bé vào một chương mới trong cuộc đời chúng tôi.