7
Sau một đêm, toàn bộ mạng xã hội đều biết Lục Yến Châu là “chồng” của Diệp Sơ Tuyết.
Sáng hôm sau, khi chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, mọi người đều trêu chọc Diệp Sơ Tuyết rằng chỉ ghi hình một chương trình thôi mà chồng cũng phải đến thăm.
“Anh ấy khá là bám người đấy!” Diệp Sơ Tuyết ngượng ngùng vuốt tóc ra sau tai, khéo léo để lộ chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón áp út của mình.
“Mọi người nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Tiểu Tiểu kìa!”
“Huhu! Đeo trên ngón áp út? Nhẫn cưới! Tôi đã nói rồi mà, họ là vợ chồng thật!”
“Trời ơi! Viên kim cương hồng này phải đến 10 carat chứ chẳng chơi?”
“Người ở trên, đúng rồi! Cho mọi người biết luôn: Chiếc nhẫn này, nếu tôi không nhầm, đã được bán đấu giá gần 5 tỷ nhân dân tệ vào năm 2017!”
“10 carat?! Đến cả đeo hàng giả tôi còn không dám đeo to thế này! Tiểu Tiểu nhà chúng ta đúng là người phụ nữ được yêu thương nhất trong lòng Lục tổng! (Ghen tị)”
…
Khi chiếc nhẫn kim cương của Diệp Sơ Tuyết vừa xuất hiện, cả màn hình tràn ngập sự ngưỡng mộ dành cho cô ta.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón áp út của mình. Chiếc nhẫn này đáng giá 5 tỷ nhân dân tệ sao?!
Tôi thở hổn hển, mắt mở to định tháo nhẫn ra để nhìn kỹ, nhưng vòng nhẫn vừa khít, không dễ tháo ra, mà nghĩ đến con số 5 tỷ nhân dân tệ, tôi không dám mạnh tay tháo, chỉ dám đưa lên gần để nhìn kỹ hơn. Tối qua tôi chưa nhìn kỹ, bây giờ dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương hồng càng thêm lấp lánh rực rỡ.
Tôi run rẩy cầm chiếc nhẫn, mẹ ơi, 5 tỷ nhân dân tệ lận đấy!
Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý rằng có một máy quay đang ghi hình trực tiếp hướng vào tôi.
“Các bạn nhìn kìa, trên tay Nguyễn Đường cũng có một chiếc nhẫn kim cương hồng đúng không?”
“Đúng thật! Không những có mà còn giống hệt chiếc nhẫn của Tiểu Tiểu!”
“Chẳng lẽ hôm qua Lục tổng tặng cho cô ta?”
“Người ở trên, bạn bị điên à? Lục tổng tặng cho cô ta? Một cô nàng phá sản đầy toan tính sao?”
“Đúng thế, tôi cá là cô ta theo dõi Weibo của Lục tổng và Tiểu Tiểu nhà chúng ta, rồi chạy đi làm nhẫn giả cả đêm đấy!”
“Haha, chắc cái cô ta đeo là kẹo mút hồng thì có!”
“Này, Nguyễn Đường, đừng khoe nữa, cẩn thận kẹo tan chảy dưới nắng đấy, haha!”
…
Tôi không để ý đến những lời mỉa mai trong phần bình luận. Vừa định lấy điện thoại ra để hỏi Lục Yến Châu xem viên kim cương này có thực sự đáng giá 5 tỷ không, thì Diệp Sơ Tuyết đã bước tới.
“Nguyễn Đường, mọi người đang hái ngô ở đằng kia, sao cậu lại ở đây một mình? Cậu có thể tham gia cùng chúng tôi mà, một mình thì buồn lắm…” Diệp Sơ Tuyết tỏ vẻ quan tâm như sợ tôi cô đơn, nhưng câu nào cũng ngầm ám chỉ rằng tôi đang trốn việc.
Tôi nhìn vào mấy cái rổ rau dưới chân mình, rau cho bữa trưa đều do một mình tôi nhặt, cô ta nói tôi trốn việc à?
“Được thôi, tôi vừa chuẩn bị xong rau cho bữa trưa, giờ có thể đi hái ngô rồi.” Tôi mỉm cười đáp, thẳng thắn nói rằng tôi vừa chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa xong, chứ không phải trốn việc như cô ta ám chỉ.
Nghe vậy, nụ cười của Diệp Sơ Tuyết có chút gượng gạo.
Khi cùng mọi người hái ngô, cô bạn diễn khác là Giang Mộng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi, ngạc nhiên: “Nguyễn Đường, cậu và Sơ Tuyết lại đeo cùng loại nhẫn, thật là trùng hợp.”
Mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía tay tôi.
Tôi chưa kịp nói gì thì Diệp Sơ Tuyết cũng nhìn sang tay tôi, cười nhẹ: “Thật là trùng hợp, y hệt chiếc nhẫn của tôi.”
Nghe Diệp Sơ Tuyết nói xong, mọi người đều nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Nhẫn của Sơ Tuyết là do chồng cô ấy, chủ tịch tập đoàn Lục Thị, tặng. Còn của cậu thì sao, Nguyễn Đường?” Châu Gia hỏi với giọng đầy mỉa mai.
Từ khi biết “chồng” của Diệp Sơ Tuyết là Lục Yến Châu, cô ta cứ luôn tâng bốc Diệp Sơ Tuyết.
Tôi nhìn Diệp Sơ Tuyết đang ngẩng cao đầu, đắc ý hưởng thụ sự tâng bốc của Châu Gia, khẽ cười lạnh:
“Trùng hợp thật, chiếc nhẫn của tôi cũng là do Lục Yến Châu tặng.”
Sau khi tôi nói xong, mọi người đều sững sờ.
“Trời đất! Tôi vừa nghe thấy gì vậy?! Chiếc nhẫn của Nguyễn Đường cũng do Lục Yến Châu tặng sao?!”
“Không phải chứ, bây giờ làm kẻ thứ ba mà còn ngang nhiên thế này à?! Thách thức cả chính thất luôn à?!”
“Nguyễn Đường thật đáng khinh, dám nói chiếc nhẫn của mình là do chồng của Tiểu Tiểu tặng ngay trước mặt cô ấy!”
“Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi muốn tát chết cái con Nguyễn Đường mặt dày này!”
“Làm ơn đi mấy bạn fan của Tiểu Tiểu, có thể đừng mở miệng là bịa chuyện không? Ai mới là kẻ thứ ba còn chưa rõ đâu!”
“Nguyễn Đường nhà chúng tôi đã kết hôn rồi, đeo nhẫn ở ngón áp út, đó gọi là nhẫn cưới. Nhẫn cưới là chồng tặng, Lục Yến Châu là chồng của Nguyễn Đường nhà chúng tôi đấy!”
“Người ở trên, đừng mơ mộng nữa được không? Lục Yến Châu là chồng của Nguyễn Đường á? Nếu Lục Yến Châu là chồng của Nguyễn Đường, tôi sẽ livestream ăn phân!”
“Tôi đồng ý với bạn ở trên +1! Nếu Lục Yến Châu là chồng của Nguyễn Đường, tôi cũng sẽ livestream ăn phân!”
Trên màn hình, một đám fan của Diệp Sơ Tuyết nói rằng nếu Lục Yến Châu là chồng tôi, họ sẽ livestream ăn phân.
Tôi thấy thật ghê tởm, đúng là fan giống y như thần tượng, toàn những kẻ điên, thích ăn phân!
Có lẽ nhờ có fan cổ vũ, Diệp Sơ Tuyết càng thêm tự tin, cô ta tỏ vẻ khuyên nhủ tôi một cách giả tạo: “Nguyễn Đường, chồng tôi không dễ tính đâu, cậu đừng nói bậy, nếu không anh ấy sẽ phong sát cậu thật đấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Châu Gia hùa theo.
Tôi nhìn Diệp Sơ Tuyết với vẻ mặt đầy tự mãn, rồi nhìn qua những bình luận của fan hai bên đang cãi nhau, tôi hết kiên nhẫn.
“Thế này nhé, cậu gọi điện cho Lục Yến Châu, bảo anh ấy đến đây mà phong sát tôi.” Tôi nói với giọng đầy thách thức.
Nghe tôi nói vậy, mặt Diệp Sơ Tuyết thoáng hiện chút lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô ta nhìn tôi, giả vờ làm ra vẻ không muốn chấp với tôi: “Nguyễn Đường, chồng tôi rất bận, anh ấy không có thời gian đến đây đâu.”
“Không có thời gian? Hôm qua anh ấy còn đến thăm cô cơ mà? Giờ chắc vẫn chưa đi đâu nhỉ?” Tôi thản nhiên vạch ra điểm vô lý trong lời cô ta.
Bị tôi nhắc đến, Diệp Sơ Tuyết bỗng sững lại, rõ ràng cô ta đã quên mất chi tiết này.
Thấy Diệp Sơ Tuyết không muốn gọi điện, Châu Gia sốt ruột, cô ta kéo tay Diệp Sơ Tuyết và nói: “Tiểu Tuyết, đừng sợ, cậu cứ gọi cho Lục tổng đi, bảo anh ấy đến đánh vào mặt Nguyễn Đường và phong sát cô ta!”
Tôi lạnh lùng nhìn Châu Gia đang cố ép Diệp Sơ Tuyết gọi cho Lục Yến Châu để phong sát tôi, cười nhạt, rõ ràng cô ta có ý đồ khác rồi!
“Đúng đấy, gọi đi, như thế mọi người mới biết sự thật là gì.” Một khách mời khác lên tiếng.
“Tôi…” Bị mọi người thúc giục gọi điện, nụ cười điềm tĩnh trên mặt Diệp Sơ Tuyết biến mất, cô ta bắt đầu lo lắng, “Chồng tôi thật sự không có thời gian…”
“Thế thì gọi video đi, bận cách mấy thì cũng không đến nỗi không nghe điện thoại của vợ chứ? Chẳng phải hôm qua anh ấy còn đến thăm cô vào giữa đêm sao?” Tôi không hề buông tha Diệp Sơ Tuyết, lần này tôi phải làm cho cô ta bẽ mặt!
Nghe tôi nói vậy, mọi người thấy có lý nên lại tiếp tục thúc giục Diệp Sơ Tuyết.
Lúc này, Diệp Sơ Tuyết không còn chút bình tĩnh nào nữa, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, đầu óc cô ta trống rỗng, trong sự thúc ép của Châu Gia, cô ta miễn cưỡng cầm điện thoại lên. Nhưng cô ta không có WeChat của Lục Yến Châu, làm sao mà gọi được?
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của mọi người, cô ta như nín thở. Bỗng nhiên, mắt cô ta sáng lên, như vừa nghĩ ra điều gì, liền quay sang tôi nói: “Cô nói nhẫn của cô là Lục Yến Châu tặng, vậy cô gọi điện cho anh ấy đi!”
Nói xong, Diệp Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi với vẻ đắc ý.
Tôi nhìn bộ mặt đó của cô ta, không kìm được bật cười nhạt. Cô ta nghĩ tôi cũng giống như cô ta, chỉ là mơ tưởng hão huyền sao?
“OK, tôi gọi.” Tôi không hề do dự, cầm điện thoại lên và gọi video cho Lục Yến Châu.
Khi thấy tôi nhanh chóng bấm gọi video, mặt Diệp Sơ Tuyết tái nhợt. Nhưng cuộc gọi video của tôi, Lục Yến Châu không bắt máy. Tôi vừa định gọi lại lần nữa thì Châu Gia bên cạnh đã mỉa mai: “Xì, hóa ra cậu chỉ đang giả vờ thôi à!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Sơ Tuyết cũng dần dần hồi phục, cô ta thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nguyễn Đường, làm người thì nên sống thực tế một chút, đừng lúc nào cũng mơ tưởng chiếm đoạt chồng người khác…”
Chưa kịp nói hết câu, mười chiếc xe chở đồ ăn bắt đầu tiến vào chỗ chúng tôi, dẫn đầu là một chiếc xe thể thao Bugatti.
Chiếc xe thể thao phóng nhanh và dừng lại đột ngột cách chúng tôi không xa, sau đó Lục Yến Châu bước xuống từ xe. Anh tháo kính râm ra, nhìn về phía tôi và mỉm cười, rồi bước đến gần tôi.
“Anh ấy đến rồi! Anh rể đến tận nơi để tìm Tiểu Tiểu của chúng ta!”
“Aaa! Ngọt ngào quá đi mất! Anh rể! Hãy cho Nguyễn Đường, con hồ ly này, một bài học! Đừng để cô ta bám vào Tiểu Tiểu của chúng ta nữa!”
“Phong sát Nguyễn Đường đi! Phong sát cái đồ bám dính này!”
“Mấy người ngừng mơ mộng đi! Rõ ràng Lục Yến Châu đang đi về phía Nguyễn Đường nhà chúng tôi mà!”
“Haha, các người vẫn còn ngủ mơ à? Nếu anh rể đi về phía Nguyễn Đường thì tôi sẽ livestream uống nước tiểu!”
“…Cạn lời, fan của Diệp Sơ Tuyết mấy người im lặng cho tôi nhờ, cứ động một tí là đòi livestream ăn uống mấy thứ ghê tởm, tuổi các người cộng lại chắc chưa bằng số giày của tôi đâu.”
Thấy Lục Yến Châu, Châu Gia phấn khích liền lấy son ra tô lại, rồi bước sát đến bên Diệp Sơ Tuyết, thậm chí còn vô tình đẩy cô ta một chút. Nhưng Diệp Sơ Tuyết hoàn toàn không nhận ra, mặt cô ta tái nhợt không chút sắc máu, trông như đang mất hồn.
Trong sự mong đợi của mọi người, Lục Yến Châu bước đến bên tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi. Ngay lập tức, những tiếng hít sâu kinh ngạc vang lên khắp nơi.
“Vợ ơi, em thấy anh có giỏi không? Hôm qua em nói đồ ăn không ngon, nên anh đã gọi mười chiếc xe chở đồ ăn đến đây, có đủ mọi món cho em lựa chọn!” Lục Yến Châu tự hào như một con công, khuôn mặt hiện rõ vẻ “khen anh đi, khen anh đi!”.
“Anh là chồng của Nguyễn Đường sao?! Vậy Tiểu Tuyết là gì của anh?!” Châu Gia sững sờ hỏi.
Nghe vậy, Lục Yến Châu lập tức thu lại vẻ dịu dàng khi nói chuyện với tôi, lạnh lùng đáp: “Không quen biết.”
“Không quen biết?! Nhưng anh đã tặng Tiểu Tuyết một chiếc nhẫn kim cương lớn mà!” Châu Gia rõ ràng không tin, cô ta giơ tay Diệp Sơ Tuyết lên, khoe chiếc nhẫn trước mặt Lục Yến Châu, cố gắng khiến anh thay đổi lời nói rằng Diệp Sơ Tuyết mới là vợ anh.
Diệp Sơ Tuyết tái mặt, môi run rẩy nhìn Châu Gia, ánh mắt như muốn giết chết cô ta ngay tại chỗ.
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?” Lục Yến Châu nhìn Châu Gia với ánh mắt như nhìn một kẻ điên, “Chiếc nhẫn kim cương trên tay vợ tôi là duy nhất trên thế giới, tôi làm sao biết được cô ta lấy viên ‘kẹo mút’ to đó từ đâu ra?”
Nghe vậy, Châu Gia hoàn toàn sững sờ, tay cô ta buông lỏng, Diệp Sơ Tuyết cuối cùng cũng có thể rút tay lại và liền mắng chửi Châu Gia: “Cô có bị điên không!”
“Tôi bị điên á?!”
Châu Gia sau khi biết Diệp Sơ Tuyết không phải là vợ của Lục Yến Châu, liền nổi giận đùng đùng, đẩy mạnh Diệp Sơ Tuyết một cái, rồi chỉ thẳng vào mặt cô ta mà chửi:
“Cô mới là kẻ điên! Vợ thật của người ta đang đứng đây, còn cô thì suốt ngày ảo tưởng mình là bà Lục, não cô có vấn đề à!”
Châu Gia thực sự rất tức giận. Cô ta nghĩ rằng Diệp Sơ Tuyết là vợ của chủ tịch tập đoàn Lục Thị, nên mới giúp cô ta dìm tôi. Bây giờ biết ra tôi mới là vợ thật của Lục Yến Châu, cô ta cảm thấy mình chính là người nối giáo cho giặc, bây giờ bị phản phệ nên vô cùng nhục nhã.
Dù sao Châu Gia cũng còn chút lý trí, biết rằng sau hôm nay, sự nghiệp của cô ta trong giới giải trí coi như chấm hết. Vì vậy, cô ta trút giận lên Diệp Sơ Tuyết, cũng là cơ hội để vớt vát lại chút cảm tình từ phía tôi.
Nhưng nhìn thấy cô ta như vậy, tôi chẳng có chút động lòng nào.
“Trời ơi, hóa ra tất cả chỉ là do Diệp Sơ Tuyết tự tưởng tượng ra à?!”
“Đúng là chuyên gia tạo scandal, fan của cô ta còn nói người khác tạo scandal, mà chủ nhân của họ mới là kẻ tạo scandal hàng đầu!”
“Thôi rồi! Diệp Sơ Tuyết chắc chắn sẽ bị phong sát, nghe nói Lục Yến Châu rất bảo vệ người thân.”
“Lục Yến Châu còn không biết Diệp Sơ Tuyết là ai, vậy mà cô ta dám nói những điều đó bên ngoài! Suýt nữa tôi cũng tin cô ta là vợ của Lục Yến Châu rồi!”
“Người ở trên, có những kẻ đóng kịch lâu ngày đến mức chính mình cũng tin đó là sự thật.”
“Đúng là chuyện lạ đời mà…!”
“Ơ? Fan của Diệp Sơ Tuyết đâu rồi? Họ bảo nếu Nguyễn Đường là vợ của Lục Yến Châu thì sẽ livestream ăn phân cơ mà? Bao giờ thì livestream? Tôi sẽ vào donate.”
“Người ở trên, haha, tính cho tôi tham gia với!”
…
Phần bình luận bắt đầu xoay chiều. Diệp Sơ Tuyết và Châu Gia bắt đầu xô xát, ekip chương trình thấy vậy liền vội vàng can ngăn.
Diệp Sơ Tuyết không phải là đối thủ của Châu Gia, mặt cô ta bị Châu Gia cào vài đường rách, máu còn chảy ra. Cuối cùng Diệp Sơ Tuyết sụp đổ ôm mặt khóc lên. Đúng lúc này, một khách mời khác thì thầm: “Sao lại có người mặt dày thế nhỉ?”
“Tôi mặt dày á?!”
Nghe vậy, Diệp Sơ Tuyết không kìm nén nổi nữa, cô ta kích động chỉ tay vào tôi mà hét lên:
“Tôi có gì thua kém Nguyễn Đường chứ?! Trước đây nhà cô ta có gia thế tốt, tôi không còn cách nào khác mới phải giả vờ thân thiện với Nguyễn Đường. Giờ cô ta đã phá sản rồi, tôi việc gì phải giả vờ nữa?!”
Nói xong, Diệp Sơ Tuyết nở nụ cười lạnh lùng đầy đắc ý, nhìn tôi với ánh mắt coi thường:
“Nguyễn Đường, cô là một tiểu thư phá sản, cô nghĩ Lục Yến Châu thật lòng với cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta chỉ đang chơi đùa với cô thôi! Những gia đình giàu có như thế, họ cần liên hôn để củng cố quyền lực, chứ không phải thật lòng yêu thương cô như cô nghĩ đâu!”
Nghe Diệp Sơ Tuyết nói xấu mình, Lục Yến Châu tức giận phản bác ngay: “Ai nói tôi chỉ chơi đùa với cô ấy?! Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi đã thầm yêu cô ấy từ hồi cấp hai, và phải mất mười một năm tôi mới có thể cưới được cô ấy đấy. Cô nghĩ ai cũng giống cô, không ai yêu thương nên phải bám vào giấc mơ hão huyền sao?!”
Lục Yến Châu nói rằng anh ấy muốn ngay lập tức thể hiện lòng trung thành với tôi: “Vợ ơi, đừng nghe cô ta nói nhảm, anh yêu em nhất, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu ai khác, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Nếu anh lừa em, anh sẽ không có kết cục tốt, bị trời đánh chết luôn!”
Tôi còn chưa kịp thoát ra khỏi cú sốc về việc “Anh ấy thầm yêu tôi suốt 11 năm” thì đã nghe Lục Yến Châu thề thốt đủ kiểu, mà lời thề nào cũng độc địa đến mức làm tôi phải bật cười.
“Anh…” Tôi vừa định đưa tay lên bịt miệng Lục Yến Châu thì một chiếc Rolls-Royce lao đến. Bố tôi bước xuống từ xe, mặc bộ vest cao cấp được cắt may tỉ mỉ, khí thế hừng hực mà đi đến chỗ tôi.
“Ai nói nhà chúng tôi phá sản?” Bố tôi nhìn thẳng vào Diệp Sơ Tuyết và nói với thư ký Lưu đứng bên cạnh: “Ghi thêm một tội nữa, tội vu khống.”
“Vâng, Chủ tịch.” Thư ký Lưu cung kính ghi lại.
“Nhà Nguyễn Đường không phá sản à?!” Một khách mời ngạc nhiên thốt lên.
“Nhà chúng tôi làm sao mà phá sản được? Đó gọi là tái cấu trúc và lên sàn chứng khoán.” Bố tôi bình tĩnh đáp.
Tôi: …
Không phải chứ, bố ơi, trước đây bố không nói với con như thế mà! Bố bảo nhà chúng ta phá sản, bố phải trốn nợ, còn nói rằng nợ đến vài chục tỷ, bắt con trả mà!
Tôi trố mắt nhìn bố, bố tôi thì có chút lúng túng, ngước mắt nhìn lên trời. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi quay sang nhìn người bên cạnh, người đó cũng lúng túng mà ngước nhìn trời.
Tôi: …
Tốt, tôi đã hiểu rõ rồi, hai người này đang diễn kịch với tôi đây mà!
Nghe thấy nhà tôi không chỉ không phá sản mà còn lên sàn chứng khoán, Diệp Sơ Tuyết loạng choạng lùi lại một bước, rồi hai mắt lật ngược, ngất xỉu ngay tại chỗ. Châu Gia cũng tái mặt, viện cớ không khỏe nên rút khỏi buổi ghi hình.
Mọi chuyện đã trở nên rối ren như vậy, chương trình không thể tiếp tục được nữa, buộc phải dừng lại.
Sau khi chương trình kết thúc, Diệp Sơ Tuyết bị fan quay lưng, danh tiếng rơi xuống đáy vực, rồi bị bố tôi và Lục Yến Châu phối hợp phong sát, cả đời này cô ta đừng mong quay lại giới giải trí.
Còn những fan của cô ta, bất kể ai đã từng vu khống, chửi bới tôi hoặc vu khống fan và những người qua đường, tất cả đều bị tôi kiện và không chấp nhận hòa giải. Châu Gia cũng bị giới giải trí ngầm phong sát.