Tôi chết vào lúc nhân vật phản diện cố chấp yêu tôi nhất.
Trước khi “chết,” tôi cho hắn một nhát chí mạng, khiến hắn hoàn toàn hắc hóa.
Chưa đầy ba tháng, hệ thống phát cảnh báo:
【Thế giới gốc sắp sụp đổ, nhiệm vụ khởi động lại.】
Gặp lại, người đàn ông ấy ôn hòa và khiêm nhường.
Hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ hệ thống của tôi, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên:
「Như vậy, còn chạy được không?」
1
Thế giới thực mới ba tháng, nhưng thế giới gốc đã ba năm.
Vì thế, khi tôi gặp lại Tạ Sơ, đã là ba năm sau.
Thiếu niên ngông cuồng năm nào giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Trước màn hình lớn, hắn trông nhã nhặn, cao quý.
Tôi liếc mắt nhìn toàn cảnh.
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn SG, náo nhiệt vô cùng.
Nam chính có mặt, nữ chính cũng vậy.
Theo cốt truyện, Tạ Sơ sẽ cầu hôn nữ chính trong buổi họp báo được phát sóng toàn cầu này.
Sau khi bị từ chối, hắn chính thức trở thành “bàn đạp” trên con đường tình yêu của cặp đôi chính.
「Chỗ nào sắp sụp đổ? Chẳng phải mọi thứ vẫn tốt sao?」
Tôi phàn nàn với hệ thống.
Hệ thống: 【Tốt sao? Nhìn lại kỹ một chút!】
Vừa xuyên qua, tôi còn chưa quen với cơ thể mới.
Điều chỉnh lại, nhìn thêm lần nữa.
Nữ chính lẽ ra chỉ nhìn nam chính, giờ lại đầy ngưỡng mộ nhìn Tạ Sơ trên sân khấu?
Tôi quay sang nhìn Tạ Sơ.
Đôi mắt đen sâu thẳm che giấu sự cố chấp quen thuộc, khóe môi hắn thoáng nét cười.
Thỉnh thoảng, hắn khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Tim tôi co thắt.
Chiếc nhẫn đó…
Viên kim cương đó…
Là từ tro cốt của tôi làm thành?
2
Ba năm trước, tôi đâm một n/hát x/uy/ên tim Tạ Sơ, khiến chút nhân tính cuối cùng của hắn tan thành mây khói.
Chỉ số hắc hóa lập tức đạt 100%.
Đám vệ sĩ của hắn xông tới, đá tôi văng ra.
Tôi ngã nhào ra sau, đầu đập vào góc bàn, lập tức qua đời.
Trở về thế giới thực, hệ thống nói rằng hắn xứng đáng là phản diện lớn nhất.
Đốt tôi thành tro chưa đủ, hắn còn biến tro cốt của tôi thành một viên kim cương.
Ngày ngày nghiền ngẫm.
【May mà tôi phản ứng nhanh, nếu không hắn đã hành hạ cô đến chết rồi!】
Đúng là vậy.
Tôi đ/â/m hắn một n/h’át chí mạng vào lúc hắn yêu tôi nhất.
Hắn hận tôi đến tận xương tủy.
Theo cốt truyện, lẽ ra hắn phải từ từ quên tôi đi.
Nhưng hắn lại biến tro cốt của tôi thành kim cương, đeo trên tay.
Mỗi ngày tự nhắc nhở rằng mình từng bị một cô gái vô danh lừa gạt.
「Vậy giờ chuyện này là sao?」 Tôi hỏi hệ thống.
Hồi đầu họ lôi tôi tới đây, nói rằng nhân vật gốc của Tạ Sơ có vấn đề, không thể diễn ra theo đúng cốt truyện.
Người bảo tôi phải dập tắt chút ánh sáng cuối cùng trong lòng hắn chính là bọn họ.
Giờ thì hắn như ý nguyện trở thành đại ma đầu phản diện mà họ mong đợi.
Tôi cũng trở thành người mà hắn hận đến mức muốn nghiền xương thành tro.
Bây giờ lại bảo tôi đi cứu rỗi hắn.
Điên rồi à?!
【Thật sự không phải chúng tôi bị điên đâu.】 Hệ thống gào lên.
【Cô đừng chỉ nhìn chiếc nhẫn của Tạ Sơ, nhìn tay hắn còn gì nữa kìa!】
Tôi dịch ánh mắt.
「Điều khiển từ xa?」 Hắn đang dùng nó để giới thiệu sản phẩm mới mà, 「Thì sao?」
【Đó không phải là điều khiển từ xa của màn hình!】
Giọng hệ thống gần như méo mó:
【Hắn là đồ điên!】
【Hôm nay tất cả nhân vật quan trọng đều ở đây.】
【Năm phút nữa, hắn định cho nổ tung cả hội trường này!!!】
3
【Tôi luôn giấu cô một chuyện.】
【Sau khi xác nhận cô đã chết, chỉ số hắc hóa của Tạ Sơ nhảy vọt lên 200%.】
【Sau đó, mỗi năm lại tăng gấp đôi.】
【Chúng tôi từng nghĩ rằng sau khi nữ chính xuất hiện, mọi thứ sẽ ổn hơn.】
【Nhưng kết quả là…】
Hệ thống khóc rống lên:
【Tóm lại, giờ chỉ có thể dựa vào cô thôi!】
【Năm phút, không, bốn phút nữa, cô phải ngăn cản hành động của Tạ Sơ.】
【Nếu không, cô biết rồi đấy, nhiệm vụ không hoàn thành, chúng ta sẽ cùng chết banh xác ở đây!】
【Nhanh lên, Thiển Thiển, chỉ còn ba phút thôi!】
Đầu tôi ù đặc.
Cho nổ tung cả hội trường.
Nghe đúng là chuyện Tạ Sơ làm ra được.
【Thiển Thiển mau lên, nghĩ cách đi!】
【Á á á hắn động vào điều khiển rồi, có phải hắn định kích nổ sớm không?!】
【Á á á hắn cười rồi, cười kiểu âm u kinh khủng! Hắn…】
「Im miệng lại!」
Ồn chết đi được.
Tôi nhìn chằm chằm vào Tạ Sơ trên sân khấu.
Bộ vest đen, dáng người cao lớn, phong thái tao nhã.
Quả thật hắn đang cười, nhưng trong mắt chẳng có chút ánh sáng nào.
Nhìn đám người bên dưới như nhìn một bầy xác chết.
【Thiển Thiển… chỉ còn hai phút thôi…】
Tôi buông tay, thả lỏng vai:
「Tôi cũng hết cách rồi.」
Đừng nói chỉ còn hai phút.
Với thân thể mới này, tôi và Tạ Sơ chẳng còn chút liên hệ nào.
Dù có cho tôi hai tiếng đồng hồ, tôi cũng chẳng thể thay đổi được suy nghĩ của hắn.
【Oa……】
【Tôi không quan tâm, không quan tâm! Đây là mạng sống của tôi!】
【Thiển Thiển, tôi đã dùng toàn bộ giá trị tài sản để đổi lấy cơ hội cuối cùng.】
【Chỉ còn một phút thôi.】
【Cô phải nắm lấy!】
Cơ hội cuối cùng?
Tạ Sơ vừa kết thúc bài phát biểu, cúi chào đầy lịch lãm:
「Xin hãy chờ đón.」
Ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
Tôi nhìn thấy ngón cái của hắn khẽ động, tim giật thót——
Bốp.
Cúp điện.
Cả hội trường chìm trong tiếng ồn ào hỗn loạn.
Tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy…
Họ đưa tôi tới ngay bên cạnh Tạ Sơ?
【Thiển Thiển, nhanh lên, ra tay đi!】
Tôi không nhìn thấy điều khiển từ xa của Tạ Sơ ở đâu.
【Thiển Thiển! Nghĩ tới mẹ cô đang nằm trên giường bệnh đi!】
Tôi nghiến răng, túm lấy cổ áo người trước mặt, kéo xuống.
Trong bóng tối, tôi quen tay tìm được môi của hắn.
Rồi hôn lên.
4
Thế giới này là một thế giới game.
Tạ Sơ là phản diện cuối cùng của game này.
Theo thiết lập, hắn sinh ra trong một gia đình không tình yêu.
Cha hắn vì muốn trèo cao đã bỏ rơi vợ cũ.
Mẹ hắn sau khi bị bỏ rơi thì tinh thần bất ổn, thường xuyên đánh chửi hắn.
Lên 6 tuổi, mẹ mất, hắn lang thang đầu đường xó chợ.
Khi được cha ruột tìm lại, hắn lại bị mẹ kế hành hạ trong nhiều năm.
Vì thế, Tạ Sơ trưởng thành với sự cố chấp và tăm tối muốn hủy diệt tất cả.
Nhưng thiết lập đó bị tôi phá hỏng.
Hệ thống nói rằng trong lần chơi thử, tôi đã dùng đạo cụ tặng Tạ Sơ – khi còn là một đứa trẻ lang thang – một bát cơm.
Hành động nhỏ này bị sai sót lưu vào dữ liệu khi game hoàn chỉnh.
Khiến chỉ số hắc hóa của hắn mãi dừng ở mức 95%.
Trong lòng hắn vẫn còn một tia thiện ý.
Không thể thực sự trở thành một phản diện lớn.
Thậm chí cả nữ chính thời thơ ấu trong game, hắn cũng không thèm để ý.
Thế giới game không thể tiếp tục.
Vì vậy, hệ thống tìm đến tôi – kẻ “đầu sỏ gây họa,” để sửa lại thiết lập của hắn.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Vì phần thưởng nhiệm vụ là 5 triệu.
Mẹ tôi nằm liệt giường đã nhiều năm, 5 triệu, biết đâu có thể chữa khỏi cho bà.
Hơn nữa nhiệm vụ này không khó.
Chỉ cần khiến một người hoàn toàn hắc hóa.
Đạp đổ tất cả những gì hắn từng trân trọng, tin tưởng, và tia sáng cuối cùng còn sót lại trong lòng hắn.
Trước mặt hắn, tôi sẽ tự tay phá hủy mọi thứ.
Dựa vào cái “ân tình một bát cơm” năm nào, tôi dễ dàng tiếp cận hắn.
Trong suốt ba năm, tôi nâng niu hắn trong lòng bàn tay.
Mẹ kế mắng hắn, tôi cãi tay đôi.
Cha ruột đánh hắn, tôi đứng chắn phía trước.
Từng bước, từng bước, tôi cầu an bình phù hộ cho hắn, mong hắn vui vẻ, thuận lợi.
Tôi liên tục nói với hắn:
「Họ không thích anh cũng không sao, tôi thích anh mà.」
「Tôi sẽ luôn ở bên anh.」
Ánh mắt thiếu niên nhìn tôi trong sáng, sạch sẽ, đầy niềm vui không cần nói thành lời.
Khi chỉ số hắc hóa chỉ còn 1%, tôi biết.
Tình yêu của hắn dành cho tôi đã khắc sâu tận xương tủy.
5
Ngày kết thúc, là ngày tuyết đầu mùa rơi.
Tạ Sơ vụng về quàng cho tôi một chiếc khăn.
Màu trắng.
Rất đẹp.
Nhìn những mũi khâu lộn xộn, tôi ôm bụng cười lớn: