19
Vừa nhìn thấy bố tôi, mẹ Trương Thiết Ngưu lập tức xả nguyên tràng:
“Ngưu Đại Tráng, ông dạy con kiểu gì thế hả?!”
“Con gái ông dám cắm sừng con trai tôi à?!”
“Nghe hàng xóm nói, cái tên mặt trắng kia tối qua còn ngủ lại nhà ông nữa!”
“Giỏi lắm! Ông coi nhà họ Trương chúng tôi là gì vậy?!”
Bố tôi vẫn còn ngái ngủ, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Mẹ Thiết Ngưu, bà làm gì mà sáng sớm đã la lối om sòm thế?”
“Tiểu Thúy nhà tôi đã chia tay với thằng Thiết Ngưu rồi mà?”
Mặt mẹ Trương Thiết Ngưu cứng đờ, bà ta quay sang con trai mình.
“Thiết Ngưu, mày chia tay với con bé rồi à?”
Trương Thiết Ngưu cúi đầu, giọng ngượng ngập:
“Dạ… chia rồi.”
Nhưng ngay giây sau, anh ta ngẩng lên, giọng đầy ấm ức:
“Nhưng bọn con mới chia tay được một ngày! Hôm qua nó đã dẫn người khác về nhà!”
“Cái này là sao hả? Ngưu Tiểu Thúy, em còn chút lương tâm nào không?!”
Mẹ Trương Thiết Ngưu như vớ được điểm yếu của tôi, lập tức chỉ tay mắng xối xả:
“Ngưu Tiểu Thúy, con và con trai bác yêu nhau hai năm trời!”
“Mới chia tay chưa được bao lâu, con đã có người mới? Rốt cuộc là cắm sừng nó bao lâu rồi?!”
“Hôm nay nhà họ Ngưu mà không cho tôi một lời giải thích, tôi không để yên đâu!”
Giọng bà ta nổi tiếng to trong làng, thế nên chỉ trong chốc lát, nhà tôi đã bị hàng xóm vây kín.
“Trời ạ, con bé nhà họ Ngưu này, tôi đã thấy nó chẳng phải đứa ngoan từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, Trương Thiết Ngưu học giỏi, nhà lại có điều kiện, con bé đó đúng là trèo cao thật.”
“Làng mình chưa từng có cô gái nào vừa chia tay đã đưa đàn ông khác về nhà như nó cả!”
“Chưa kể thi rớt đại học bao nhiêu lần mà vẫn chưa chịu từ bỏ. Mà con gái con lứa, học nhiều để làm gì cơ chứ?”
Câu nói cuối cùng khiến bố tôi giận tím mặt.
Ông quát lớn:
“Con gái tôi muốn học thì sao nào?!”
“Con gái tôi dù có muốn ôn thi lại đến năm sáu mươi tuổi, tôi—Ngưu Đại Tráng—vẫn nuôi nổi nó!”
Giọng quát của bố tôi to đến mức làm Thẩm Dịch đang ngủ trong phòng cũng bị đánh thức.
Anh ấy mơ màng đi ra cửa.
“Chú ơi, có chuyện gì vậy?”
Mọi người lập tức sững sờ.
Hôm qua, bố mẹ tôi không ra cổng làng hóng chuyện.
Nhưng những người khác ở đây đều nhận ra—Thẩm Dịch chính là vị đại gia Bắc Kinh mà trưởng thôn nhắc đến.
20
Mẹ Trương Thiết Ngưu cũng nhận ra anh ấy, giọng điệu yếu hẳn đi.
“Cậu… cậu là người đã cắm sừng con trai tôi?”
Thẩm Dịch nhướng mày:
“Con trai bà là ai?”
Bà ta chỉ vào Trương Thiết Ngưu đang đứng phía sau.
Thẩm Dịch bật cười.
“Hóa ra là cậu à, Trương Thiết Ngưu?”
“Sao thế? Tôi ‘cắm sừng’ cậu làm cậu khó chịu à? Không thích màu xanh sao?”
Mọi người hít sâu một hơi lạnh.
Lời này… bọn họ có thể nghe được sao?
Sự hống hách ban nãy của Trương Thiết Ngưu hoàn toàn biến mất.
Anh ta gật đầu lia lịa.
“Không, không… tôi thích lắm, thích lắm…”
Nói xong, chưa kịp để ai phản ứng,
Trương Thiết Ngưu đã kéo mẹ mình rời đi.
“Tự nhiên nhớ ra nhà có việc.”
“Bọn tôi xin phép về trước…”
Lúc này, không biết ai đó nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là có quyền có thế thích làm gì thì làm, ngang nhiên cắm sừng người khác cũng chẳng ai dám hó hé.”
Thẩm Dịch liếc sang người đó.
“Ai cắm sừng ai, còn chưa chắc đâu.”
Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Và đúng như dự đoán.
Buổi chiều hôm đó.
Cả làng đều nhận được một loạt ảnh chụp Trương Thiết Ngưu đi xem mắt trong lúc vẫn đang yêu tôi.
Không chỉ một người.
Mà là nhiều người.
Thậm chí, còn có mấy cô đã chính thức trở thành bạn gái của anh ta.
Nhiều nhất, anh ta từng yêu cùng lúc bốn cô gái.
21
Lúc này tôi mới hiểu ra.
Vốn dĩ mẹ Trương Thiết Ngưu coi thường tôi, nên từ lâu đã âm thầm chọn vợ cho con trai.
Việc tôi chia tay với Trương Thiết Ngưu chính là điều bà ta mong muốn.
Nhưng khi biết tôi nhanh chóng có người mới, bà ta lại không cam tâm, nên mới cố tình bôi nhọ danh dự của tôi.
Không ngờ, lần này lại tự vả vào mặt mình.
Hóa ra, Thẩm Dịch từ lâu đã không ưa Trương Thiết Ngưu.
Những tài liệu này anh ấy đã thu thập đủ cả, chỉ đợi cơ hội thích hợp để khiến tôi hoàn toàn hết hy vọng.
Không ngờ, hôm nay lại có dịp dùng đến.
Lần này, danh tiếng của Trương Thiết Ngưu coi như hoàn toàn sụp đổ.
Tôi lướt xem từng bức ảnh anh ta hẹn hò với người khác, chỉ cảm thấy trên đầu xanh ngắt một màu.
Không ngờ, tôi lại yêu nhầm một kẻ đa tình như thế.
Thẩm Dịch thấy tôi cầm điện thoại im lặng, sắc mặt có chút khó chịu.
“Sao thế? Đau lòng à?”
“Hắn như vậy rồi, em đừng nói là vẫn muốn quay lại với hắn như trước đấy nhé?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
“Anh còn dám nói anh không theo dõi tôi?”
Thẩm Dịch suy nghĩ một chút.
“Anh thật sự không theo dõi em.”
“Nhưng sau khi biết em yêu Trương Thiết Ngưu, anh cũng phải thay em kiểm tra xem hắn có đáng tin không chứ?”
“Ban đầu, anh định chờ em đậu đại học rồi mới nói, tránh làm ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Ai ngờ đâu, em ôn thi tận ba năm…”
Nói xong, anh ấy cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.
“Tiểu Thúy, em không định quay lại với hắn ta đấy chứ?”
Tôi đập mạnh xấp ảnh xuống bàn.
“Làm sao có thể?! Trên đầu em đã xanh đến mức thành đồng cỏ rồi!”
“Làm sao có thể quay lại với hắn ta được nữa?”
“Em chỉ thấy tức vì chính mình, lại đi yêu phải một kẻ như vậy…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Thẩm Dịch đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
“Tiểu Thúy, vậy em có thể… suy nghĩ lại về anh không?”
“Anh sẽ không ép em học như trước nữa.”
“Anh cũng sẽ cố gắng kiềm chế tính sở hữu của mình. Em có thể… cho anh thêm một cơ hội không?”
Bị lời tỏ tình đột ngột của Thẩm Dịch làm cho luống cuống, tôi lúng túng.
“Thẩm Dịch, em…”
“Tiểu Thúy, em không cần trả lời ngay đâu. Cứ suy nghĩ thật kỹ, được không?”
Tôi gật đầu.
Chuyện này, tôi muốn hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Du trước.
22
Buổi tối, tôi đến tìm Thẩm Thanh Du.
Những ngày qua, nhà cô ấy cũng đang rất bận rộn.
Mẹ kế của cô ấy bị bạn trai chọc giận, bỏ về nhà mẹ đẻ.
Nhưng lần này, bố cô ấy không còn đứng về phía bà ta nữa.
Tôi và Thẩm Thanh Du nằm trên bãi cỏ.
“Thanh Du, lần này bố cậu sao lại không bênh mẹ kế nữa?”
“Lẽ nào ông ấy cuối cùng cũng thức tỉnh lương tâm?”
Cô ấy nở một nụ cười đầy châm chọc.
“Làm gì có chuyện đó?”
“Có lẽ ông ta thấy tớ có bạn trai giàu có, nên bắt đầu muốn nịnh bợ tớ rồi.”
“Nhưng với tính cách sĩ diện của ông ta, lại còn coi trọng thằng con trai kia như thế, đợi tớ đi rồi, chắc chắn sẽ đón bà ta về thôi.”
“Thật ra, tớ không hận mẹ kế của mình. Dù sao, cũng là phụ nữ, bà ấy cũng từng vì cái nhà này mà cố gắng.”
“Sai lầm duy nhất chính là bố tớ. Ông ta lúc nào cũng đóng vai kẻ vô hình, dùng sự im lặng để bức ép tớ.”
“Người tớ hận, là bố tớ.”
Không hổ danh là Thẩm Thanh Du, nói câu nào là chuẩn câu đó.
Tôi chớp lấy cơ hội, hỏi điều mình tò mò nhất:
“Thanh Du, cậu định quay lại với bạn trai à?”
Dưới ánh trăng sáng trong.
Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
“Đương nhiên rồi, tớ nhất định sẽ ở bên anh ấy.”
“Anh ấy đã đủ dũng cảm rồi, tớ cũng nên dũng cảm một lần.”
Tôi chưa từng thấy cô ấy như thế này.
Trong ký ức của tôi.
Cô ấy lúc nào cũng dè dặt, thận trọng từng bước.
Cô ấy chưa bao giờ làm chuyện gì quá mạo hiểm.
Nhưng lần này, cô ấy dường như sẵn sàng đặt cược tất cả để ở bên Phó Hành Nhất.
Tôi khẽ thở dài.
“Nhưng Thanh Du à, tớ vẫn cảm thấy mình không xứng với anh ấy.”
Thẩm Thanh Du trầm ngâm một lúc.
“Tiểu Thúy, có lẽ ngay từ đầu bọn mình đã sai rồi.”
“Tớ từng nghĩ, vì gia đình, vì học vấn, nên khi gặp một người quá tốt, bọn mình sẽ vô thức cảm thấy tự ti và tìm cách trốn tránh.”
“Nhưng sau này, tớ nhận ra không phải vậy. Vấn đề cốt lõi là do bọn mình không đủ tin tưởng vào chính mình.”
“Chúng ta luôn nghĩ mình không đủ tốt, nên mới cảm thấy mình không xứng đáng với một người tốt như vậy.”
“Tiểu Thúy, từ nay về sau, chúng ta hãy học cách tin tưởng bản thân nhiều hơn.
“Hãy tin rằng mình xứng đáng, đừng để những đám mây đen nhất thời che mờ giá trị cả cuộc đời mình.”
Trong màn đêm, đôi mắt Thẩm Thanh Du sáng rực rỡ.
Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc gật đầu.
23
Tôi đồng ý quay lại với Thẩm Dịch.
Cũng quyết định cùng anh ấy đến Bắc Kinh, tiếp tục con đường học tập, chuẩn bị cho lần thi đại học thứ tư của mình.
Tôi hỏi anh ấy, liệu đây có phải lần đầu tiên anh thấy một người thi đại học bốn lần không?
Có cảm thấy tôi thật đáng xấu hổ không?
Thẩm Dịch suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời tôi:
“Tiểu Thúy, đây là điều em muốn làm, vậy thì thi bao nhiêu lần cũng chẳng sao cả.”
“Chỉ riêng việc em kiên trì đến tận bây giờ, đã khiến em giỏi hơn rất nhiều người rồi.”
Thấy tôi vẫn còn chán nản, anh ấy nói tiếp:
“Tiểu Thúy, em có biết lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở đâu không?”
“Ở cửa hàng tiện lợi trước trường bọn anh?”
Anh ấy lắc đầu.
“Không phải, là ngay bên cạnh lớp học của bọn anh.”
“Lúc đó, bọn anh vừa tan học, còn em thì cứ đứng đó, chăm chú nhìn vào bảng đen của bọn anh, ánh mắt say mê như bị hút vào thế giới khác. Khi ấy, em trông rất đẹp.”
“Nên khi anh gặp lại em ở cửa hàng tiện lợi, anh luôn có cảm giác—em không nên đứng ở đó, mà lẽ ra phải ngồi trong giảng đường đại học.”
“Tiểu Thúy, anh luôn tin rằng em có thể làm được.”
Tôi bán tín bán nghi.
“Thật sao? Anh thực sự tin em có thể làm được?”
Thẩm Dịch gật đầu.
Anh ấy không biết lý do tôi chia tay anh ấy lại liên quan đến chuyện thi đại học.
Nhưng anh ấy vẫn hoàn toàn tin tưởng tôi.
Tôi không nói cho Thẩm Dịch biết.
Rằng lý do tôi chọn chia tay.
Là vì có một lần tôi đến tìm anh ấy.
Anh ấy đang cùng một nữ sinh trong lớp thảo luận bài học.
Cả hai tràn đầy tự tin, rạng rỡ và tỏa sáng.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt khao khát được trở thành một người như thế.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu mình cố gắng đậu đại học, tôi sẽ có thể tự tin ở bên cạnh anh ấy hơn.
Nhưng không ngờ, chính quyết định đó lại khiến chúng tôi ngày càng xa nhau.
May mắn thay, sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn.
Chúng tôi vẫn không bỏ lỡ nhau.
24
Tôi bảo với anh ấy rằng tôi muốn ăn bánh hoa quế ở phía Tây thành phố.
Lần này, tôi đã chính thức đậu vào ngôi trường đại học mà tôi mơ ước.
Thẩm Thanh Du dẫn theo Phó Hành Nhất đến dự tiệc mừng đậu đại học của tôi.
Nghe nói, họ đang chuẩn bị cùng nhau nộp đơn du học nước ngoài.
Cũng đã nhận được sự chấp thuận từ gia đình, hai tháng nữa sẽ đính hôn.
Để chúc mừng tôi đạt được điều mình mong muốn.
Thẩm Dịch thành lập một quỹ học bổng hỗ trợ nữ sinh vùng cao.
Mục tiêu là giúp đỡ những cô gái ở làng quê có thêm cơ hội học tập, để không còn một “Ngưu Tiểu Thúy” nào phải từ bỏ ước mơ đại học nữa.
Anh ấy hỏi tôi có ý tưởng gì cho câu khẩu hiệu không.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi viết xuống một câu:
“Đừng để những cơn giông thoáng qua phủ nhận giá trị của chính mình. Bạn xứng đáng với tất cả.”
Đây là điều mà Thẩm Thanh Du đã dạy tôi.
Cô ấy nói, mỗi cô gái trên thế giới này.
Đều không phải chỉ là một nhân vật phụ vô danh.
Hoàn