5

Cô ấy quay về nhà họ Lục, nhưng không ngờ cô ấy lại bị bỏng và phải nhập viện.

Cặp vợ chồng kia ngày nào cũng đến thăm, nhưng thường thì bệnh viện chỉ có mình cô ấy.

“Sao lại bị bỏng thế này?” Tôi hơi tức giận.

Thấy tôi giận, cô ấy bèn dỗ dành, “Chỉ là tai nạn thôi mà.”

Đêm đầu tiên về nhà họ Lục xảy ra chút chuyện không vui, tôi lái chiếc xe điện đặc biệt đến đón cô.

Vừa khéo, cô ấy có thể trải nghiệm cảm giác nữ chính ngồi sau xe, gió đêm mát rượi lướt qua gương mặt như trong phim thần tượng.

À thì… xe điện với xe đạp cũng đâu khác gì mấy.

Tôi chính là nam chính định mệnh của cô ấy, sung sướng biết bao.

Gia đình nhà họ Lục chạy tới hỏi tôi về sở thích của cô ấy.

Tôi biết, trong lòng Nhu Nhu thực ra có một chút mong đợi.

Dù chỉ là một chút, nhưng tôi vẫn không muốn để cô ấy phải thất vọng.

Tôi nói cho nhà họ Lục biết.

Nhu Nhu thích uống sữa dừa, loại trái cây yêu thích là nho, màu sắc cô ấy thích là đen và trắng.

Cô ấy thích ăn thịt, thích món được làm khô hơn một chút. Ghét hành tây, củ dền, ngồng tỏi, mướp đắng, và hễ ngửi thấy mùi tanh của cá là buồn nôn.

Những điều này đều là kinh nghiệm cá nhân của tôi, chẳng dễ gì mà chia sẻ.

Bởi vì ngay cả khi gặp phải món mình không thích, cô ấy vẫn sẽ điềm nhiên cố gắng ăn hết.

Cô ấy đặc biệt thích xem hoạt hình, thích nhất là Doraemon.

Thích Doraemon, vì ghen tị với Nobita.

Cũng thích Optimus Prime và Iron Man, vì cô ấy khao khát được mạnh mẽ.

Nhu Nhu từng than phiền với tôi rằng đi mua sắm với mẹ ruột rất mệt, nhưng tôi biết thật ra cô ấy rất vui.

Chuyện duy nhất mà tôi không ngờ đến khi cô ấy quay về nhà họ Lục, là Lục Minh Vũ đột nhiên giống như bị bệnh, ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho tôi, thậm chí còn gọi video! Thật là kỳ quặc.

Tôi nhận ra anh ta đang quan sát tôi, cũng thôi, cứ mặc anh ta.

Chỉ cần gia đình họ Lục đối xử tốt với Nhu Nhu, thì tôi cũng mặc kệ.

Nhưng rốt cuộc, gia đình họ Lục khiến tôi quá thất vọng.

Một đêm nọ, tôi bị đánh thức bởi một cú điện thoại.

Nhìn qua thì thấy là Lục Minh Vũ.

Anh ta nói, Lục Minh Châu lái xe muốn đâm vào Nhu Nhu, nhưng cuối cùng lại tỉnh ngộ mà bẻ lái.

Mẹ của anh ta muốn giúp Lục Minh Châu hầu tòa, còn anh ta thì không thể đối đầu với mẹ mình.

“Lục Minh Vũ, anh bị bệnh đấy à! Không đúng, cả nhà họ Lục các người đều bị bệnh hết rồi! Hồi đó tôi khuyên anh tới bệnh viện não khoa nhà họ Thẩm nhà tôi là đúng quá rồi, ***.” Tôi không nhịn được mà buông lời chửi thề, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Người mà tôi đã bảo vệ cẩn thận suốt bao lâu nay, sao có thể để nhà họ Lục khiến cô ấy phải chịu nhiều tủi nhục đến vậy.

Tôi gọi cho Nhu Nhu, cô ấy hỏi tôi sao đã khuya mà vẫn chưa ngủ. Nghe giọng điệu cố gắng bình thản của cô ấy, tôi biết cô ấy đang cố giấu tôi.

Tôi gọi điện cho ba mẹ.

Lục Minh Vũ yêu cầu tôi đừng nói với Nhu Nhu là anh ta đã tìm tôi.

Tôi giễu cợt anh ta, “Nói hay không thì khác gì nhau?”

Tôi cầm điện thoại, cả đêm không ngủ, đợi đến sáng bên đó, đoán là cô ấy đã dậy rồi mới gọi điện hỏi thăm.

Tôi muốn về nước, cô ấy không đồng ý.

Cuối cùng, cô ấy rất nghiêm túc nhấn mạnh:

“Thẩm Thanh Lan, hãy tin rằng em có thể tự mình giải quyết. Từ khi quen anh, mọi chuyện của em đều có anh đứng sau làm hậu phương. Ann có công việc riêng của mình, không thể vì em mà bỏ lỡ hay trì hoãn mãi được. Em muốn tiền tài và quyền lực của nhà họ Lục là để có thể tiến gần anh hơn, không làm vướng chân anh.”

Hiếm khi cô ấy trực tiếp bày tỏ tình cảm như thế khi tỉnh táo, tôi rất vui, nhưng cũng đầy băn khoăn.

6.

Khi tôi và Nhu Nhu kết hôn, nhà họ Lục chỉ có mỗi Lục Minh Vũ tới dự.

Lục Minh Vũ nói ba mẹ Lục và Lục Minh Thành đều đang bận ở nước ngoài, nhưng thực ra là Nhu Nhu không hề mời họ.

Anh ta tham dự không phải với tư cách anh trai, mà là với tư cách tổng giám đốc của Lục thị.

Mặc dù giờ đây Lục thị người nắm giữ nhiều cổ phần nhất là Nhu Nhu, nhưng cô ấy là một bà chủ không mấy khi nhúng tay vào công việc.

Ba mẹ Lục quay một đoạn video chúc mừng, phát trong hôn lễ.

Nhu Nhu nói, nếu không phải để đám cưới này tránh bị người ta đàm tiếu thì cô ấy chẳng thèm cho phát đoạn video đó.

Tôi nắm lấy tay cô ấy và vỗ nhẹ an ủi.

Trong lễ cưới, mẹ tôi vui vẻ hết sức, thậm chí còn nở nụ cười chân thành với những bà phu nhân mà thường ngày bà không ưa.

Ông bà nội thì cười rạng rỡ, khoe hàm răng giả mới gắn của mình.

Buổi tối, tôi chuyển cho Nhu Nhu 5 triệu 200 nghìn.

Cô ấy nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi ôm cô ấy và hỏi: “Em còn nhớ số tiền trúng vé số không?”

“33 triệu 440 nghìn.” Tôi vừa định nói gì đó thì cô ấy đã cướp lời, “3344520, Lục Hướng Nhu cả đời này đời sau đều yêu Thẩm Thanh Lan.”

Tôi tròn mắt nhìn, “Là tiền của anh, thì phải là Thẩm Thanh Lan cả đời này đời sau yêu Lục Hướng Nhu chứ.”

Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười, “Thẩm Thanh Lan, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng mấy con số ngớ ngẩn để tỏ tình như hồi trung học vậy. Với lại, ai nói là tiền của anh?”

“Đó là tiền từ tấm vé số mà em trúng cơ mà.”

Ngày tháng sau khi kết hôn bình yên và hạnh phúc, thỉnh thoảng tạo một chút lãng mạn.

Chỉ là tôi với ba càng nhìn càng thấy không thuận mắt.

Ba bảo vợ tôi đã kéo vợ ba đi mất, tôi bảo là vợ ba cướp mất vợ yêu của tôi.

Về sau, chúng tôi có một cô con gái, bé con rất giống Nhu Nhu và rất bám dính cô ấy.

Tôi chụp một tấm ảnh hai mẹ con chơi xếp hình với nhau, đăng lên mạng xã hội.

“Chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, và chúc bình an mãi mãi.”

Phiên ngoại Lục Minh Vũ

Lục Minh Vũ vừa về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Anh bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra chiếu những bức ảnh và video chụp ở lễ cưới của Nhu Nhu để hai người xem.

Trong màn hình, Lục Hướng Nhu cười tươi như hoa, còn ngoài màn hình, mắt của mẹ Lục đã rưng rưng nước mắt.

Lục Minh Vũ nhìn mẹ một chút, nói một câu rồi quay về phòng mình.

1

Hạnh phúc và yên bình của nhà họ Lục bị phá hủy bởi một tờ giấy xét nghiệm ADN.

Sau khi nhận được kết quả, Lục Minh Vũ nghe theo chỉ đạo của ba bắt tay điều tra.

Đằng sau tờ giấy xét nghiệm đó là gia đình Thẩm.

Ba Lục không hiểu, nhà họ Thẩm và nhà họ Lục vốn nước sông không phạm nước giếng, tại sao nhà họ Thẩm lại làm vậy.

Lục Minh Vũ cũng không hiểu, điều khiến anh kinh ngạc hơn nữa là cô em gái mà anh đã yêu thương suốt mười bảy năm qua lại không phải em ruột.

Nhưng nhìn Lục Minh Châu làm nũng gọi anh là anh cả, Lục Minh Vũ vẫn xoa đầu cô, rồi chấp nhận mọi chuyện.

Dù sao cũng là em gái, chỉ cần cùng nhau yêu thương là được.

Mẹ Lục thì không kiên nhẫn nổi, khi biết được địa chỉ thì vội vã muốn đi tìm đứa con gái ruột.

Nghe tin cô em gái ruột bị bỏng, Lục Minh Vũ muốn đến thăm nhưng lại bận rộn với dự án nên phải ra nước ngoài.

Ba Lục thông báo tin này cho Minh Thành và Minh Châu, người phản ứng mạnh nhất là Minh Thành.

Lục Minh Châu khóc, cô hỏi: “Ba mẹ, hóa ra con không phải con ruột của ba mẹ. Vậy ba mẹ sẽ bỏ con sao?”

Lục Minh Vũ nhìn em gái mình, cứ có cảm giác cô ấy dường như biết điều gì đó.

Mẹ anh hứa với Lục Minh Châu rằng cô mãi mãi là con của bà, bà sẽ đối xử công bằng với cả hai người.

Bà nói, Hướng Nhu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ hòa hợp với mọi người.

Lục Minh Vũ nhớ đến những thông tin mà anh đã điều tra được trong thời gian qua, rằng đứa trẻ đó bị cha mẹ nuôi ngược đãi, sống rất khó khăn.

Sau này nhờ có quan hệ với Thẩm nhị thiếu gia thì cuộc sống mới trở nên suôn sẻ hơn.

Nghe nói, năm mười lăm tuổi, gia đình kia còn định gả cô cho một người trong làng bên để lấy sính lễ.

Lục Minh Vũ càng thêm bối rối.

Sao cô ấy lại có liên hệ với nhà họ Thẩm mà vẫn chưa xử lý gia đình kia nhỉ?

Lục Minh Châu đề xuất tổ chức lễ chào mừng cho Hướng Nhu, cả nhà đều nghĩ đó là một ý kiến hay.

Nhưng thực tế chứng minh, ý tưởng này không mấy tốt đẹp.

Đứa trẻ ngoan ngoãn mà mẹ Lục nhắc đến, lần đầu tiên gặp mặt đã làm cả nhà Lục bối rối ngả nghiêng.

Lục Minh Vũ nhìn cảnh tượng rối ren, không nhịn được nói, “Em quá đáng rồi.”

2

Phòng trong nhà họ Lục có cách âm tốt, nhưng với điều kiện là cửa phải đóng kín, không để hở khe nào.

“Chuyện hôm nay Nhu Nhu nói, anh định xử lý thế nào?”

Lục Minh Vũ đứng ngoài, nghe tiếng động bên trong mà một lúc vẫn chưa bước vào.

Ba Lục thở dài nói, “Con gái nhà họ Lục, sao có thể vì hai trăm vạn mà cắt đứt quan hệ máu mủ được.”

Dù là vì máu mủ hay là danh dự nhà họ Lục, gia đình họ không thể chọn con đường nào khác.

Đứa trẻ đó bề ngoài trông như đang tỏ ra yếu thế, nhưng thực ra lại rất biết cách kiểm soát tình hình.

Không hề giống một đứa trẻ mười bảy tuổi chút nào.

Nghĩ đến những gì Hướng Nhu đã trải qua, ba Lục nhấp ngụm trà nóng, mày cau chặt.

“Vậy Minh Châu thì sao? Lúc trước chúng ta đã bàn rồi, Minh Châu vẫn sẽ là con gái chúng ta nuôi nấng. Con bé là đứa trẻ được chúng ta yêu thương suốt bao nhiêu năm, làm sao có thể nói cắt là cắt được.”

Thấy ba Lục im lặng, mẹ Lục không nhịn được mà trách móc:

“Rốt cuộc cũng là đứa trẻ không được nuôi nấng dưới gối, lúc ở bệnh viện trông ngoan ngoãn biết bao, ai ngờ lại không biết điều đến vậy, chỉ làm mọi chuyện thêm rối ren.”

“Đừng nói bậy.” Giọng của ba Lục không mấy dễ chịu.

Mẹ Lục ngước lên, không thể tin nổi nhìn chồng mình, “Anh đang nói cái gì vậy? Em nói sai chỗ nào? Anh thấy hôm nay con bé làm mọi thứ khó coi như vậy, sau này con bé và Minh Châu, Minh Thành sẽ sống chung thế nào đây? Em là mẹ, em phải xử lý thế nào?”

Ba Lục xoa xoa thái dương, “Nhu Nhu đã trải qua cuộc sống không dễ dàng, chúng ta là ba mẹ ruột, cũng cần bao dung hơn với tính cách có phần nóng nảy của con bé.”