19

Trong buổi dạ tiệc, dưới ánh mắt của bao người, tôi xuất hiện. Bố mẹ Lục giới thiệu tôi với mọi người tham dự.

Họ gửi lời chúc mừng, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo trên vai tôi không sót một ai.

Bố mẹ của Thẩm Đình Lăng cũng đến.

Trong riêng tư, mẹ Thẩm tặng tôi một chiếc vòng tay khác, khen tôi xinh đẹp, là một đứa trẻ ngoan, nhưng không nhắc gì đến Thẩm Đình Lăng.

Lục Minh Châu cũng đến, cô ta chưa chuyển khỏi hộ khẩu nhà họ Lục.

Trên danh nghĩa, cô ta vẫn là tiểu thư của gia đình này.

Dạ tiệc này cô ta đến hay không cũng đều sẽ trở thành đề tài cho những lời bàn tán sau đó.

Nhìn thấy thái độ của bố Lục đối với tôi, người đến làm quen với cô ta cũng ít đi.

Thấy Lục Minh Châu mặc chiếc váy màu vàng đó, tôi cười nửa miệng, liếc nhìn mẹ Lục một cái đầy ẩn ý.

Bố Lục đặc biệt quan tâm, dẫn tôi giới thiệu khắp nơi, cuối cùng mới kết thúc.

Lục Minh Vũ tiến đến mời tôi khiêu vũ.

“Tiểu thư, có thể mời một điệu không?”

Tôi lắc đầu.

Điệu nhảy đầu tiên của tôi, tôi muốn để dành cho Thẩm Đình Lăng, dù cậu ấy đang ở nước ngoài.

Lục Minh Vũ nhún vai, không biết từ lúc nào, anh ấy cũng học được hành động đó.

Tôi nhìn anh ấy và hỏi: “Từ khi nào mà đại thiếu gia nhà họ Lục lại có thói quen học đòi người khác vậy?”

Trước đây không nhận ra, nhưng càng ngày tôi càng thấy Lục Minh Vũ thường bắt chước giọng điệu của Thẩm Đình Lăng.

Anh ấy vốn là người điềm đạm, dùng giọng điệu tươi vui nghe cứ lạ lẫm thế nào.

“Dùng cách của nhà họ Lục không lại gần được em, thì thử bằng cách mà em thấy quen thuộc.” Lục Minh Vũ cười nói.

Tôi lắc đầu: “Đừng phí công vô ích.”

Ánh mắt Lục Minh Vũ bỗng thay đổi, chăm chú nhìn vào phía sau tôi. Khi tôi còn đang thắc mắc, một giọng nói nam trầm vang lên: “Lục Tiểu thư, có thể mời em nhảy một điệu với anh chàng đẹp trai này không?”

Dù đã nghe giọng này biết bao lần, tôi vẫn không thể kiềm chế trái tim nhảy nhót điên cuồng khi nghe âm thanh quen thuộc ấy.

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, hỏi: “Chẳng phải nói đang ở nước ngoài không về được sao?”

Thẩm Đình Lăng cười: “Đã hứa với em là sẽ không vắng mặt vào thời khắc quan trọng của em, tôi phải giữ lời chứ. Hơn nữa, nếu tôi không về, ai sẽ cùng tiểu yêu nữ của tộ nhảy điệu đầu tiên đây?”

“Thế nhảy với anh chàng đẹp trai thôi.”

“Ở đây ngoài anh ra, còn ai là anh chàng đẹp trai nữa à?”

Tôi đang định trả lời thì bên cạnh, Lục Minh Vũ nhìn tôi đầy trách móc, chen vào: “Có anh nữa đấy.”

“Anh không sao đấy chứ!”

Tôi và Thẩm Đình Lăng cùng đồng thanh, vẻ mặt không tin nổi.

Thẩm Đình Lăng cười kéo tôi vào sàn nhảy. Điệu nhảy đầu tiên, cuối cùng tôi cũng được nhảy cùng cậu ấy như mong đợi.

Qua khóe mắt, tôi thấy Lục Minh Châu tiến đến gần mẹ Lục và khoác tay bà, nhưng lại bị mẹ Lục khẽ gạt ra.

20

Thời gian lại trôi qua ba tháng, Lục Minh Châu bất ngờ nhắn tin hẹn gặp tôi.

Địa điểm gặp mặt là căn biệt thự khác mà bố mẹ Lục đã bố trí cho cô ta, cách nhà họ Lục chưa đầy năm trăm mét.

Ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ, mang phong cách châu Âu cổ điển, giống như lâu đài của một nàng công chúa.

“Căn nhà này vốn là món quà sinh nhật trưởng thành mà bố mẹ đã chuẩn bị cho tôi. Đáng lẽ họ định đến sinh nhật tôi mới tặng. Không ngờ vì sự xuất hiện của cậu, họ đã tặng nó sớm.”

“Ừ.” Tôi ngáp một cái.

Thẩm Đình Lăng đang ở nước ngoài, có sự chênh lệch múi giờ, vì gọi điện cho cậu ấy mà tôi đã thức khuya, giờ thì buồn ngủ lắm rồi.

Tôi chán nản bảo: “Có gì nói nhanh đi, tôi còn phải về ngủ bù.”

Lục Minh Châu nhìn tôi chằm chằm đầy oán hận: “Cuối cùng thì cuộc sống của tôi vẫn bị cậu cướp mất.”

“Tôi cướp của cậu?” Tôi bật cười khinh bỉ, quả nhiên mặt dày thì vẫn là mặt dày.

Lục Minh Châu tiếp tục nói: “Cậu đã nói gì với mẹ? Sao bà ấy giờ lúc thì tốt với tôi, lúc lại tránh né khi tôi đến gần?”

“Bố hầu như không còn đến thăm tôi nữa, nếu đến thì cũng chỉ đi cùng mẹ. Anh cả cũng không còn như trước đây, không còn hỏi han, chỉ trả lời vài câu nếu tôi chủ động nhắn tin.”

“Đến cả anh hai cũng vậy! Gần đây anh ấy cứ lén lút, chẳng biết bận rộn cái gì mà tránh mặt tôi.”

“Ừ.” Tôi thờ ơ đáp lại.

Có lẽ cô ta nghĩ tôi không nhìn thấy mẹ Lục và Lục Minh Thành cứ ba ngày hai lần lại ghé đây.

Lục Minh Vũ cũng không bỏ sót, mỗi lần mang quà đến đều chuẩn bị hai phần.

Anh ấy cẩn thận chuẩn bị khác nhau vì sợ tôi bực mình.

Thấy không thể khiến tôi nổi giận, Lục Minh Châu liền chuyển chủ đề.

“Cậu chắc là nên vui chứ nhỉ? Nếu không phải vậy, cậu cũng chẳng gặp được Thẩm Đình Lăng. Nhưng nghe nói nhà họ Thẩm đã có con dâu ưng ý, cậu chẳng qua chỉ là món lạ để Thẩm Đình Lăng nếm thử thôi.”

“Chỉ thế thôi à?” Tôi đáp nhạt, mỉa mai: “Cậu đúng là tự dát vàng lên mặt mình. Việc tôi có gặp Thẩm Đình Lăng hay không liên quan gì đến cậu? Còn những thứ cậu có được bây giờ vốn dĩ không phải của cậu, ngay cả cái tên Lục Minh Châu cũng đâu phải tên thật của cậu.”

Lời tôi vừa thốt ra chạm vào điểm yếu của Lục Minh Châu, khiến cô ta nổi giận.

“Hướng Nhu, trên đời này không chỉ có mình cậu thông minh!” Cô ta bắt đầu gào lên đầy tức giận.

“Việc cậu bị tráo không phải là do tôi cố ý. Chính cậu không có phúc ở lại nhà họ Lục, là cậu không cam lòng nên mới quay lại phá hoại cuộc sống của chúng tôi, là cậu phá hủy cuộc đời của tôi!”

Lục Minh Châu từ nhỏ đã được cưng chiều, cô ta là báu vật của nhà họ Lục, được nâng niu như vàng ngọc.

Từ nhỏ cô ta đã ương ngạnh, dựa vào sự nuông chiều mà nhõng nhẽo.

Chỉ cần cô ta làm nũng, mẹ hay anh hai đều sẽ tìm cách thỏa mãn, tha thứ cho cô ta.

Cho đến một lần, cô ta nghe được những lời đồn đại sau lưng.

Nhìn bức ảnh gia đình, càng so sánh, cô ta càng nhận ra ngũ quan của mình không giống người nhà họ Lục.

Cô ta hoảng hốt, bỏ tiền đi làm xét nghiệm.

Không phải! Thật sự không phải!

Từ đó, cô ta không còn ương bướng, lúc nào cũng cố gắng lấy lòng mọi người trong gia đình để giữ mối quan hệ.

Bố mẹ Lục khen cô ta đã lớn, hiểu chuyện hơn, cô ta liền hỏi: “Bố mẹ, sau này bố mẹ có bỏ rơi con không?”

Lúc đó, họ xoa đầu cô ta và an ủi: “Sao con lại nghĩ vậy? Châu Châu là bảo bối của bố mẹ, dù thế nào cũng không bỏ con.”

Sau câu hỏi đó, họ nghĩ rằng cô ta đã trải qua điều gì đó, để cho cô ta cảm giác an toàn, họ càng yêu thương cô ta hơn.

Lục Minh Châu khao khát mọi thứ thuộc về nhà họ Lục, đó là mái nhà nơi cô ta đã sống từ nhỏ.

Cô ta cầu nguyện rằng đứa trẻ kia sẽ không bao giờ xuất hiện.

Cho đến khi Lục Minh Thành dẫn người đến bắt cô gái nghèo nổi tiếng ở lớp học đỏ đen của trường, cô ta nhìn thấy ngũ quan của hai người và hoảng sợ.

Cuối cùng, vẫn là cậu ấy xuất hiện!

Ban đầu, Lục Minh Châu đã chi năm trăm nghìn, thuê người đuổi Hướng Nhu đi.

Năm trăm nghìn không đủ thì tăng tiền, bất kể phương pháp nào, chỉ cần đuổi người đó khỏi thành phố này.

Lúc đó cô ta còn nghĩ, liệu mình làm vậy có tàn nhẫn quá không?

Nhưng cô ta thật quá đáng ghét, về nhà họ Lục là sẽ tranh giành tình yêu của gia đình với cô ta, lần đầu gặp mặt đã đổ canh lên người cô ta.

Cô ta nhất quyết không muốn quay lại cái nhà họ Hướng tồi tàn đó!

Cùng lắm, cô ta sẽ lén lút gửi cho Hướng Nhu một khoản tiền là được.

“Tại sao cậu cứ như đỉa bám dai vậy? Tại sao đuổi thế nào cũng không đi, đã hai năm rồi, mà vẫn ở lại thành phố này!”

Tôi nhìn Lục Minh Châu, lúc cô ta gào lên với vẻ tức giận, chợt trông rất giống cha mẹ ruột của mình.

“Là do cậu tham lam.”

“Tôi tham lam?” Lục Minh Châu cười khẩy, “Là do người nhà họ Lục vô tình. Là cậu không cam chịu cảnh nghèo khó. Tôi đã làm bao nhiêu thứ, hạ thấp mình, cố gắng làm vui lòng họ. Tôi hoang tưởng rằng một ngày nào đó khi cậu trở về, họ sẽ không bỏ rơi tôi.”

“Họ rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi, trước khi đón cậu về cũng nhiều lần đảm bảo với tôi rằng tôi vẫn sẽ là con gái nhà họ Lục, và họ sẽ đối xử với tôi như trước đây.”

“Nhưng không hề! Cậu có biết cậu đáng ghét thế nào không? Cậu đã phá vỡ một gia đình vốn dĩ hạnh phúc. Chẳng qua là cậu ghen tị với tôi, muốn kéo tôi xuống bùn lầy cùng cậu.”

Nhìn cảnh Lục Minh Châu điên cuồng muốn đập phá mọi thứ, tôi đột nhiên bật cười: “Ghen tị với cậu? Đã từng, đúng là có.”

Rốt cuộc thì đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên ngày đó, khi Lục Minh Châu mặc chiếc váy xinh xắn, tay cầm bánh sinh nhật, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng.

Đẹp biết bao nhiêu.

“Đúng là di truyền thật đấy, Lục Minh Châu,” tôi gọi cô ta, “lúc cậu phát điên trông không khác gì bố ruột của cậu.”

Lục Minh Châu khựng lại, nhớ đến ngày đó ở nhà họ Hướng, khi đứa con trai út nhà đó đá cô ta, giật tóc cô ta, và cô ta không nhịn được đã đẩy nó ngã.

Lúc đó, cô ta bị người mẹ ruột tát một cái, đẩy ngã, đầu đập vào tủ.

Lục Minh Châu muốn phản kháng, nhưng vô vọng, càng vùng vẫy, càng bị đánh thê thảm hơn.

Trong cơn tuyệt vọng, cô ta chợt nghĩ, nếu bị đánh nặng thêm một chút nữa, mẹ Lục chắc chắn sẽ không làm ngơ, đến lúc đó cô ta có thể về lại nhà họ Lục.

Quả nhiên, mẹ Lục thương xót, nói rằng bất kể Hướng Nhu có đồng ý hay không, bà nhất định phải đưa cô ta trở về nhà họ Lục.

Nhưng anh cả thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Bố Lục theo mẹ Lục đến thăm, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết thương của cô ta, ánh mắt ông ấy lại đăm chiêu, như thể nhìn qua nỗi đau của cô ta để nghĩ về một người khác.

Cuối cùng, chuyện cô ta về nhà họ Lục một lần nữa bị Hướng Nhu ngăn chặn.

“Lục Minh Châu, từ đầu tôi đã định sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lục.” Tôi cười nhẹ, “Loại trừ tận gốc, không còn tên cậu trong hộ khẩu.”

Dù có bao nhiêu hối lỗi, cũng không thể xoá hết tình cảm mà người nhà họ Lục dành cho Lục Minh Châu.

Huống chi trong lòng mẹ Lục, tôi luôn làm trái ý bà, còn Lục Minh Châu thì ngoan ngoãn, biết nghe lời.

Mẹ Lục thương cảm vì quá khứ đau khổ của tôi, nhưng vì sự nhu mì của Lục Minh Châu, bà lại không kiềm chế được mà chăm sóc cô ta.

Tôi còn đang suy tính xem làm thế nào để đuổi được cô ta đi hoàn toàn.

Thật tốt, vừa buồn ngủ đã có người mang gối đến.

“Ý cậu là gì?” Lục Minh Châu sững sờ.