Kỳ Hàn nghiến răng, giọng đầy cay nghiệt:
“Hạ Lâm Trì, cậu có thể lừa được người khác nhưng không qua mắt được tôi. Hai tháng mà có thể tiến bộ thế này ư? Ai đã cung cấp đề cho cậu, có phải là Chu Dự Từ không? Vậy nên cậu ta mới đứng hạng hai!”
Những tiếng xì xào ngày một lớn hơn:
“Vậy thì hợp lý quá, vì sao cả hai người họ lại đứng nhất và nhì chứ!”
“Đúng vậy, nhà Chu Dự Từ nhiều tiền, mua chuộc thầy cô cũng không phải không thể. Cậu ấy mua đề rồi đưa lại cho Hạ Lâm Trì.”
“Hai người họ còn là bạn cùng bàn nữa, sao có thể cùng tiến bộ vượt bậc như vậy, chắc chắn có gì khuất tất.”
Giờ thì tôi đã hiểu tin đồn có thể lan truyền nhanh chóng thế nào rồi.
Tôi hất tay Kỳ Hàn ra, khoanh tay cười lạnh:
“Có phải cậu không chịu nổi cú sốc nên phát điên rồi không? Kỳ Hàn, cậu nên nhanh chóng thích ứng đi, vì từ bây giờ, trong mọi kỳ thi tôi đều sẽ đánh bại cậu. Cậu nên học cách nói lời tạm biệt với vị trí đứng đầu toàn trường đi.”
Nói rồi, tôi quay lưng định rời đi, nhưng Kỳ Hàn không chịu dừng lại, gọi lớn sau lưng tôi:
“Cậu vẫn không chịu thừa nhận phải không?”
Tôi bật cười:
“Đừng chỉ nói suông, cậu bảo tôi gian lận, bằng chứng đâu?”
Cả đám đông im lặng vài giây, tất cả đều nhìn về phía Kỳ Hàn. Sắc mặt cậu ta sa sầm lại, sau đó như thể hạ quyết tâm, lớn tiếng nói:
“Tôi nhìn thấy, Hạ Lâm Trì, tôi đã tận mắt thấy cậu gian lận!”
14
Phải nói rằng, Kỳ Hàn thật sự ngu ngốc.
Nếu cậu ta nói tôi học thuộc đáp án thì còn hợp lý. Nhưng lại nói tôi gian lận? Dùng phao? Chỉ cần kiểm tra camera là sẽ rõ ràng thôi.
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm, với vẻ mặt khó chịu, nói với chúng tôi:
“Camera trong phòng thi bị hỏng.”
Nhìn ánh mắt lảng tránh của thầy, tôi biết thầy đang muốn bảo vệ Kỳ Hàn.
Dù gì cậu ta cũng là học sinh giỏi luôn giữ vị trí đầu, nên dù lần này có tụt hạng thì thầy vẫn quý cậu ta hơn cả. Thầy thà nói dối chứ không muốn ai biết Kỳ Hàn đã mất bình tĩnh mà bịa chuyện.
Nhưng vì sao tôi phải chịu đựng sai lầm của cậu ta, để thanh danh của tôi bị tổn hại?
Không có bằng chứng, nhưng lại có người làm chứng, chẳng phải sẽ khẳng định tôi gian lận sao?
Ngay lúc ấy, từ ngoài phòng vang lên một giọng nói lười biếng:
“Camera nhỏ xíu mà cũng dễ hỏng vậy à, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết khoản đầu tư của bố tôi có bị hội đồng nhà trường biển thủ không đấy. Cũng bắt đầu nghi ngờ trường này có xứng đáng để xây thêm một tòa nhà nữa không.”
Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy Chu Dự Từ đang đút tay vào túi, đi qua đám đông tiến vào phòng.
Mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán giáo viên chủ nhiệm.
Thầy lắp bắp hỏi:
“Sao em lại đến đây?”
Chu Dự Từ nhếch miệng:
“Chẳng phải có người nói rằng điểm số hạng hai của tôi là gian lận sao? Tôi đến xem là ai muốn chết đấy!”
Giáo viên chủ nhiệm vội vã lau mồ hôi, nói một cách bối rối:
“Không nói em, chúng tôi chỉ đang thảo luận về vấn đề của bạn Hạ Lâm Trì thôi.”
“Ồ?”
Chu Dự Từ cười nhạt.
“Các người nói cô ấy gian lận, vậy thì đáp án cô ấy lấy từ đâu? Đề thi lần này do các giáo viên giỏi nhất từ tỉnh ra đề, cô ấy làm sao tiếp cận được họ? Nếu có thì chỉ có thể từ tôi mà ra thôi, đúng không?”
Giáo viên chủ nhiệm im lặng.
Chu Dự Từ nói đúng. Tôi không có nền tảng, cũng không có tiền, thì làm sao có thể mua đề từ những giáo viên ra đề được? Vậy nên tin đồn đáng tin nhất là Chu Dự Từ đã mua đề và chia lại cho tôi.
Nhưng để tôi gánh tiếng oan thì khác hoàn toàn với việc để Chu Dự Từ phải gánh trách nhiệm này.
Tôi hiểu rõ, Chu Dự Từ nhất quyết kéo tôi vào chuyện này là muốn dùng áp lực từ gia đình để gây sức ép lên nhà trường. Vì thế, tôi dành cho cậu ấy một ánh mắt biết ơn.
Trán của giáo viên chủ nhiệm bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Thấy bên phía chúng tôi khó mà làm khó dễ được, thầy quay sang hỏi Kỳ Hàn:
“Kỳ Hàn à, em nói với thầy đi, em thật sự thấy bạn Hạ gian lận sao? Có lẽ là em nhìn nhầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà?”
Giọng điệu của thầy rất nhẹ nhàng, như thể đang ám chỉ điều gì đó. Nhưng chuyện đã đến nước này, Kỳ Hàn hoàn toàn không thể rút lại lời nói của mình. Cậu ta nghiến răng, cúi đầu khẳng định:
“Em thực sự tận mắt nhìn thấy!”
Giáo viên chủ nhiệm im lặng, ánh mắt lúng túng qua lại giữa hai bên, không biết phải làm sao. Dù gì, thầy đã nói rằng camera bị hỏng, nếu bây giờ thầy nói ngược lại thì sẽ lộ rõ rằng thầy đang bao che cho Kỳ Hàn. Thầy phải giữ thể diện và uy nghiêm của mình.
Kỳ Hàn cũng hiểu rõ điều này nên bám chặt vào lời nói của mình mà không chịu rút lui.
Đúng lúc tình thế đang căng thẳng, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ cửa:
“Tôi có thể làm chứng.”
15
Giang Giai Dao bước từng bước vào phòng, tim tôi cũng dần chìm xuống.
Tôi đã quên mất cô ấy.
Cô ấy và Kỳ Hàn đã ngồi hai bên tôi trong suốt buổi thi. Nếu cô ấy cùng với Kỳ Hàn khẳng định tôi gian lận, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không thể rửa sạch tội.
Chu Dự Từ như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lặng lẽ chạm nhẹ vào ngón út của tôi và thì thầm:
“Đừng lo.”
Không biết có phải nhờ lời trấn an này không mà tim tôi bình tĩnh lại thật sự.
Ngược lại, Kỳ Hàn lại lộ rõ vẻ phấn khích, ánh mắt như chắc chắn rằng Giang Giai Dao sẽ đứng về phía cậu ta.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi:
“Giang Giai Dao, em muốn làm chứng điều gì?”
Giang Giai Dao nhìn Kỳ Hàn, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng hít một hơi sâu như lấy hết dũng khí, nói:
“Tôi có thể làm chứng, bạn Hạ Lâm Trì không hề gian lận.”
Hả?
Hả hả?
Tôi hoàn toàn ngơ ngác. Kỳ Hàn cũng thế.
Cậu ta là người phản ứng đầu tiên, vội vã bước tới túm lấy áo Giang Giai Dao, hét lên:
“Cậu nói gì vậy!”
Chu Dự Từ nhíu mày, bước lên nắm lấy cổ áo của Kỳ Hàn, ép cậu ta phải lùi lại.
Cảnh tượng hỗn loạn, xen lẫn cả giọng của giáo viên chủ nhiệm đang can ngăn:
“Này này, đừng động tay động chân…”
Giang Giai Dao có vẻ hơi sợ, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng bước đến cạnh tôi và nói:
“Khi đó, tôi ngồi cạnh Hạ Lâm Trì. Cậu ấy làm bài rất nhanh, tôi thấy hơi bất ngờ nên nhìn nhiều lần. Tôi có thể khẳng định, trong suốt buổi thi, cậu ấy không hề lấy ra bất kỳ mảnh giấy nào, càng không có hành vi gian lận.”
Lời nói của cô ấy khiến cả văn phòng im lặng.
Chỉ có đám học sinh ngoài cửa bắt đầu phát ra tiếng “ồ” ngạc nhiên.
Kỳ Hàn vẫn cố cãi:
“Bọn họ đều… thông đồng với nhau!”
Giáo viên chủ nhiệm xoa thái dương, vẻ mặt khó chịu, nói:
“Ba người các em ra ngoài trước đi, Kỳ Hàn, em ở lại.”
Khi ra khỏi văn phòng, tôi nói với Giang Giai Dao:
“Cảm ơn cậu.”
Giang Giai Dao quay mặt đi, có chút ngượng ngùng nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn:
“Không cần cảm ơn. Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, giờ tôi đã hiểu, Kỳ Hàn không đáng để tôi thích.”
“Nhưng mà…”
Cô ấy quay sang nhìn tôi:
“Tôi vẫn ghét cậu.”
Nói xong, cô ấy hất mặt lên, quay lưng rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi bật cười chua chát, như cuối cùng đã hiểu vì sao kiếp trước Kỳ Hàn lại say mê cô ấy đến thế.
Chu Dự Từ đưa tay vẫy trước mặt tôi:
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Tôi bừng tỉnh, lắc đầu:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy… cô ấy dũng cảm hơn tôi.”
16
Nhà trường quyết định xử lý Kỳ Hàn bằng cách phê bình công khai và ghi kỷ luật vào hồ sơ. Việc vu khống người khác sẽ trở thành vết nhơ suốt đời của cậu ta.
Tôi biết, để nhà trường có động thái mạnh mẽ như vậy, Chu Dự Từ đã đóng vai trò không nhỏ.
Sau khi mọi chuyện liên quan đến Kỳ Hàn kết thúc, tôi bắt đầu chất vấn Chu Dự Từ.
Tôi khoanh tay, nheo mắt hỏi:
“Cậu có thể đứng nhì toàn trường, vậy sao trước giờ lại giả vờ học dốt?”
Chu Dự Từ nhún vai:
“Tôi đã nói rồi mà, không có hứng, không muốn thi.”
Thì ra là vì đề thi quá dễ, nên thấy không có hứng thú sao?
Chu Dự Từ tiếp lời:
“Lần trước khi cậu hỏi về điểm số của tôi, tôi đã nghĩ sẽ thi thật giỏi một lần, để cậu ngưỡng mộ tôi. Ai ngờ, Hạ Lâm Trì, lần này tôi vẫn không thể vượt qua cậu.”
Tôi cười:
“Xin lỗi nhé, lần này đành để cậu ngưỡng mộ tôi rồi.”
Chu Dự Từ nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh:
“Tôi luôn ngưỡng mộ cậu mà, Hạ Lâm Trì.”
Không biết có phải cú sốc này quá lớn với Kỳ Hàn không, mà cậu ta không còn làm phiền tôi nữa, nhưng cũng không tập trung vào học hành.
Điểm số của cậu ta ngày càng giảm, thậm chí tụt khỏi top 10 của khối. Một kẻ kiêu ngạo chưa từng chịu thất bại, khi đã ngã thì khó lòng đứng dậy được.
Thôi thì coi như cậu ta kiếp này trả giá cho những gì đã gây ra trong kiếp trước.