Một lần say rượu, Chương Phùng Niên đã đồng ý với lời tỏ tình của tôi.

Ba ngày sau, anh ta lập tức theo ánh trăng sáng trong lòng mình – Lâm Yên – ra nước ngoài.

Chỉ gửi cho tôi một đoạn tin nhắn âm thanh: “Xin lỗi, A Diên, cậu có thể gặp được người tốt hơn.”

Vậy là tôi bị đá.

Trở thành trò cười trong vòng bạn bè của anh ta.

Hai năm sau, anh ta quay trở lại.

Trong buổi tiệc chào đón anh ta, tôi ngồi im lặng nghe mọi người xung quanh không ngừng khen ngợi rằng hai người họ thật xứng đôi.

Họ như cố ý nói để tôi nghe.

Chương Phùng Niên ôm eo người phụ nữ bên cạnh, khi nhận ra tôi, có chút bất ngờ: “A Diên, cậu sẽ không để bụng mãi đấy chứ?”

Anh ta cười xin lỗi, “Hai năm trước cứ coi như là tôi còn non dại, chưa suy nghĩ kỹ mà đồng ý với cậu. Đừng để tâm nhé, sau này vẫn có thể làm bạn mà.”

Nói nghe hay thật, không biết còn tưởng tôi là người đeo bám dai dẳng ấy chứ.

Tôi không trả lời, đúng lúc điện thoại trong túi reo lên.

Vì loa nhỏ nên khi nghe tôi luôn có thói quen bật loa ngoài khi nhận cuộc gọi. Vừa bấm nút nhận, giọng trầm ấm của người bên kia đã vang lên khắp phòng bao:

“Vợ à, em ở đâu? Anh đến đón em.”

1

Cả phòng im lặng mấy giây.

Có người khẽ nói: “Chà, giọng bên kia nghe hay thật đấy.”

Vừa dứt lời, đã bị người bên cạnh huých cùi chỏ.

Lâm Yên ngước mắt nhìn tôi: “Giọng này, nghe rất quen.”

Lời vừa nói ra, mọi ánh nhìn đều hướng về cô ấy, và cả tôi. Lâm Yên bật cười không tin nổi: “Người gọi với cô… chẳng phải là đại thiếu gia của tập đoàn Long Thị sao?”

Bầu không khí chợt ngưng đọng lại.

Chương Phùng Niên cũng nhíu mày.

Long Châu nghe thấy, từ đầu dây bên kia nhàn nhạt đáp: “Là tôi đây.”

“…”

“Trời, là Long Thị mà tôi nghĩ đến đấy sao…” ai đó thì thầm.

Tôi vẫn bình tĩnh đọc địa chỉ, rồi tắt máy.

Chương Phùng Niên nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu nhấn nhá, rõ ràng không tin: “Cậu kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa trả lời vừa khéo léo thao tác gửi một phong bao đỏ cho bên kia dưới gầm bàn.

Sau đó nhấp một ngụm rượu, mỉm cười: “Chồng tôi sắp đến đón, không làm phiền mọi người vui vẻ nữa, xin phép đi trước một bước.”

Khi đứng dậy, lại bị Chương Phùng Niên gọi lại, quay đầu lại, thấy gương mặt điển trai của anh ta thoáng vẻ u ám, anh ta lạnh lùng nói: “Kết hôn sớm dễ hối hận, cậu chẳng phải từng nói thế sao?”

Anh ta rõ ràng có chút mất bình tĩnh, nhưng được Lâm Yên khoác tay giữ lại, ghé tai nói mấy câu.

Tôi không để ý, chỉ bỏ lại một câu: “Con người ai mà chẳng thay đổi.”

Rồi rời đi.

Thật ra tôi không hiểu nổi suy nghĩ của Chương Phùng Niên.

Theo lý mà nói, hai năm trước anh ta đi mà không lời từ biệt, để tôi trở thành trò cười suốt một thời gian dài.

Giờ làm sao còn mặt mũi đến chất vấn tôi chứ?

Hừ.

Rời khỏi nhà hàng, gió lạnh kèm theo mưa phùn táp vào mặt, tôi kéo mũ đội lên.

Cúi mắt rút điện thoại ra xem, thấy phong bao đỏ vừa gửi đã bị nhận ngay lập tức, tôi chợt thấy tiếc tiền.

Chết tiệt, Long Châu đúng là tên gian thương.

Vừa nghĩ vậy, người cũng đến, chiếc Bentley đen lượn qua một đống chướng ngại vật, đỗ ngay trước mặt tôi.

Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống, một bàn tay thò ra đặt trên khung cửa.

Ngón tay dài rõ từng khớp, nơi cổ tay trắng ngần còn đeo một chiếc đồng hồ.

Tôi mở cửa xe bước lên.

Trong xe đã mở điều hòa, vừa vào là cảm giác ấm áp tràn ngập, còn mang theo một mùi hương lạnh dễ chịu.

“Anh diễn cũng giỏi phết nhỉ, cái câu ‘vợ à’ làm tôi nổi hết da gà.” Tôi liếc nhìn người ngồi phía trước, nói.

“Hiệu quả thế nào?” Long Châu nghiêng đầu hỏi.

Tôi nhớ lại cảnh vừa nãy, trả lời: “Thôi được, tôi đánh giá là đáng đồng tiền bát gạo.”

“Tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu.”

“Không ngờ giọng của anh cũng dễ nhận ra, người ta vừa nghe đã biết anh là ai rồi.”

“Chuyện bình thường thôi.” Giọng anh ấy thản nhiên, hiển nhiên đã quen với việc này.

Tôi không khỏi tặc lưỡi.

“Vậy hai năm trước em mất hồn mất vía là vì anh ta à?” Long Châu một tay cầm vô lăng xoay hướng, hỏi với giọng điệu như kẻ ngoài cuộc.

Tôi trầm ngâm: “Cũng gần như vậy. Nhưng yên tâm, chừng nào chúng ta còn là vợ chồng hợp pháp, tôi sẽ không làm gì có lỗi với anh.”

“……”

“Em tưởng tượng phong phú thật đấy, tôi thì không để ý đâu, em có thể thoải mái mà ngoại tình.”

“……”

Tôi xích lại gần, nhìn vào góc mặt của Long Châu hỏi: “Anh muốn chia tay với tôi à?”

“Chúng ta có bao giờ hợp đâu.” Anh ấy lười biếng đáp, “Chỉ vì một cuốn sổ nhỏ mà tạm thời ràng buộc thôi, hai năm trước đã nói rồi, khi nào thích hợp thì ly hôn.”

Tôi im lặng một lát: “Giờ e là không được.”

“Tại sao?” Xe dừng lại vì đèn đỏ, Long Châu nhún vai, “Theo lý thì người mà em luôn nhớ nhung đã quay về, em không nên muốn thoát khỏi ràng buộc này nhất sao?”

Tôi phản bác ngay mà không cần suy nghĩ: “Nói nhảm, cái gì mà người tôi luôn nhớ nhung, hai năm trước anh ta làm tôi mất mặt thế nào, giờ còn dính vào nữa sao?”

Long Châu nghiêng người nhìn tôi, định nói gì đó thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng còi, cả hai chúng tôi cùng quay lại.

Một chiếc Land Rover đỗ ngay bên cạnh, cửa sổ hạ xuống, Chương Phùng Niên liếc nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt Long Châu vài giây.

Cuối cùng, anh ta nhìn tôi: “Thật là trùng hợp.”

Tôi chẳng buồn đáp lại.

Lâm Yên ngồi ghế phụ nhạt nhẽo liếc nhìn tôi, rồi chuyển ánh mắt sang Long Châu: “Lâu rồi không gặp.”

Hai người họ còn quen nhau sao?

Tôi nghi hoặc nhìn Long Châu.

Long Châu cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chúng ta đã gặp nhau à?”

“……”

Quả nhiên là thế.

Lâm Yên sững người một chút, sau đó cười: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”

Chương Phùng Niên lại nhìn tôi lần nữa, tôi vẫn không để ý đến anh ta, ngón tay anh tacó chút bực dọc gõ lên vô lăng, đèn xanh bật lên, anh ta kéo cửa sổ lên rồi lái xe đi trước.

Tôi thở phào: “Thật kỳ quặc, đúng rồi, sao Lâm Yên lại quen biết anh?”

Long Châu: “Lâm Yên là ai?”

“……”

2

Tôi và Long Châu kết hôn, thực ra là một sự tình cờ.

Hai năm trước, khi Chương Phùng Niên vừa ra nước ngoài, tôi đang chìm đắm trong nỗi “đau khổ” lớn lao, đi lang thang trên phố, mắng anh ta cả ngàn lần từ trong ra ngoài.

Đang mắng đến mê say, tôi không cẩn thận dẫm phải một con chó, nó sủa mấy tiếng khiến tôi tỉnh lại, ngẩng lên thì gặp ánh mắt của một anh chàng đẹp trai đang nhai bánh mì đối diện.

Khi đó, Long Châu hờ hững cầm dây xích, tay còn lại cầm bánh mì, miệng chậm rãi nhai.

Tôi lỡ giẫm lên con chó của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn rất điềm tĩnh, chỉ kéo nhẹ dây xích để con chó chạy qua bên cạnh.

Tôi vô thức mở miệng: “Xin lỗi, tôi không chú ý.”

Anh ấy lắc đầu, ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng hét lớn.

Long Châu dắt chó chạy, tôi phản xạ cũng chạy theo, chạy đến toát mồ hôi, thở dốc.

Khi trốn vào một quán trà sữa, Long Châu nhìn ra ngoài, không có vẻ gì mệt mỏi, hỏi: “Cô chạy theo làm gì?”

“Hả? Ờ.” Tôi có chút ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là thầm mắng, mình chạy theo anh ta lâu như vậy mà nhận được câu hỏi này, rồi mới nhận ra, đúng rồi, mình chạy theo làm gì?

Tôi im lặng.

Long Châu cũng không nói gì thêm.

Tôi lau mồ hôi, chuẩn bị đứng dậy đi về, thì anh ấy gọi lại: “Cô còn độc thân chứ?”

Tôi ngơ ngác: “Độc thân, sao vậy?”

“Kết hôn với tôi đi.”

“…” Lời đề nghị thẳng thừng đến mức lạ kỳ, tôi định từ chối, “Không…”

“Hai mươi vạn.”

Tôi ngồi phịch xuống, vuốt tóc: “Được thôi, anh đẹp trai.”

Đời này tôi có thể thiếu tình yêu, nhưng tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?

Thế là, chúng tôi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Long Châu nói sẽ không ràng buộc tôi, đợi thời cơ thích hợp là có thể ly hôn.

Đúng là một vụ giao dịch không thể thua.

Xe từ từ lái vào khu Uyển Thủy Đình, tôi hơi sững lại: “Đây không phải chỗ ở của anh sao?”

“Ừ.”

“Sao lại đưa tôi tới đây?”

“Tối nay ngủ ở đây.”

“…”

Tôi nhìn anh ấy một cái, muốn nói lại thôi.

Xe dừng trước biệt thự, tôi ngồi im không động đậy.

Long Châu mất kiên nhẫn, nghiêng người nhìn tôi qua cửa sổ: “Em muốn tôi bế xuống không?”

Tôi lập tức run lên: “Không, không! Long Châu, anh sao có thể thất hứa như vậy, lúc trước nói rồi mà, giờ lại quên rồi hả, tôi thật không ngờ anh là loại người như thế!”

“…” Anh ấy bình thản đáp: “Em nói một tràng dài tôi nghe chẳng hiểu gì, là tôi thiếu IQ hay đầu em có vấn đề?”

Tôi nhìn anh ấy mà không nói gì.

Sau vài giây nhìn nhau, anh ấy nhận ra vấn đề, hơi nheo mắt lại: “Dư Khánh Diên, tôi nhìn giống loại đói ăn lắm sao?”

“…”

Tôi lặng lẽ xuống xe.

Trong biệt thự, ánh đèn sáng trưng, chiếu sáng từng góc một, như viết đầy chữ “tiền” ở khắp nơi.

Tôi vừa bước vào cửa, đúng lúc có người đi xuống từ cầu thang, là một phụ nữ mặc váy ngủ, rõ ràng vừa tắm xong, làn da trắng trẻo, trông rất đẹp.

Tôi lập tức quay người, đụng ngay vào Long Châu, anh ấy ngẩng lên, tôi cười gượng: “Tôi có phải về không đúng lúc, làm phiền hai người rồi?”

“…”

3

Long Châu nhìn qua vai tôi về phía sau: “Chỉ có một mình à?”

Giọng của người phụ nữ nhàn nhạt: “Anh ấy còn đang tắm trên tầng hai.”

Tôi nhíu mày, nghe mà có chút ngẩn ngơ.

Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Long Châu nhìn tôi, bình thản sắp xếp: “Em ngủ ở tầng ba, ở đó có một phòng tắm.”

Tôi gật đầu, đi theo anh ấy, ngang qua tầng hai nghe thấy tiếng nước chảy, không nhịn được hỏi: “Nhà anh không chỉ có mình anh ở à?”

“Người em vừa gặp là chị tôi, Long Linh. Tối nay vừa từ sân bay về, đến ở tạm một đêm.”

Tôi gật gù như hiểu ra, cảm thán: “Chị anh đẹp thật đấy.”

Long Châu quay đầu lại, tôi hơi ngượng, cười cười đổi lời: “Chị chúng ta đẹp thật đấy.”

“Mai chắc họ đến trưa mới đi.” Long Châu dẫn tôi vào phòng, vào phòng tắm thử vòi hoa sen xem có nhạy không, rồi nói tiếp: “Em phải nhanh nhạy chút, Long Linh hơi thông minh đấy.”

Tôi hơi lệch trọng tâm câu chuyện: “Sao lại là hơi?”

“Vì tôi thông minh hơn.”

“…”

Scroll Up