Ông Lý vỗ nhẹ lên tay tôi, cười vui vẻ nói trước mặt tất cả mọi người, “Bộ Như Diêu màu ngọc mà cháu thích, ông đã làm đủ mười hai món rồi. Khi về đừng quên qua nhà ông lấy nhé.”

Đúng là gừng càng già càng cay, một mình ông ấy đã giúp tôi trở thành “ngôi sao” được mọi người tâng bốc tại buổi tiệc này.

Sau khi ông Lý rời đi, thái độ của nhà họ Thẩm với tôi thay đổi hoàn toàn. Bố mẹ của Thẩm Văn Tuấn còn không thèm để ý đến Diệu Diệu, nhiệt tình nói chuyện với tôi.

Bà Thẩm liền tháo chiếc vòng ngọc lục bảo trên tay xuống tặng cho tôi. Tôi chạm vào chiếc vòng, ánh mắt thoáng vẻ sâu xa, cười nói, “Cảm ơn bác Thẩm.”

Bà ta kéo tay tôi thân thiết như con gái ruột, không có chút vẻ tiếc nuối nào.

Biểu cảm gương mặt của Diệu Diệu suốt phần sau của buổi tiệc khiến tôi cảm thấy hả hê vô cùng.

Thẩm Văn Tuấn không chịu kém, liền tặng ngay cho Diệu Diệu một chiếc vòng ngọc hai màu.

“Ngọc một màu là gì chứ, chiếc vòng này là ngọc hai màu đỏ trắng hòa quyện tự nhiên, thị  trường không dễ gì tìm được đâu, chiếc vòng này tên là ‘Phúc Tài Hỷ’, rất hợp với một cô gái như em.”

Tôi sững người, nhìn qua phía đó.

Diệu Diệu đầy vẻ hạnh phúc, “Anh Văn Tuấn, anh tốn kém quá, chiếc vòng này quý giá thế, em sao dám nhận?”

“Ôi dào, có gì đâu. Em biết chiếc vòng này từ đâu ra không?”

Thẩm Văn Tuấn đầy vẻ tự đắc, khoe với những vị khách xung quanh, “Tất cả các vị đều biết công ty đứng đầu ngành trang sức là Lợi Phong đúng không?

“Chiếc vòng này là do chính tay chủ tịch Đường Hàm Viễn chế tác, không hề bán ra công khai, tặng thẳng cho nhà chúng tôi.”

Giữa những tiếng trầm trồ ngạc nhiên của đám đông, tôi nhướn mày lên một chút.

Tôi bước tới bên Diệu Diệu, rất lịch sự nói, “Chị Diệu Diệu, em có thể xem qua chiếc vòng này không?”

Diệu Diệu thoáng vẻ tiếc rẻ, đưa mắt nhìn bố mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ nói với tôi, “Cẩn thận nhé, đừng làm hỏng của chị.”

Diệu Diệu đành đưa tôi chiếc hộp, tôi không khách sáo, mở nắp và lấy chiếc vòng ra quan sát kỹ.

Tay nghề này… quả thực tinh xảo đến mức đạt đỉnh cao của sự giả tạo.

Thật không ngờ chiếc vòng tôi làm, dưới danh nghĩa của bố tôi, lại có thể xuất hiện trên tay Diệu Diệu.

Nụ cười của tôi càng lúc càng sâu.

Tôi vẫn giữ nụ cười, không nói gì thêm mà chỉ khen ngợi một câu rồi trả chiếc vòng lại cho Diệu Diệu.

Thấy tôi không nổi giận, bà Thẩm mới thở phào nhẹ nhõm, “À phải rồi, tuần sau tập đoàn Lợi Phong sẽ tổ chức một buổi đấu giá bí mật ở S thành.”

Bà ta đưa mấy tấm thiệp mời cho chúng tôi, “Với quan hệ của nhà tôi và Lợi Phong, xin vài tấm thiệp mời không phải là khó.

“Đến lúc đó, mọi người nhất định phải đến nhé. Buổi đấu giá này chỉ có những người được mời từ cấp cao của Lợi Phong mới có thể tham dự, không phải mèo mả gà đồng nào cũng vào được đâu.”

Tôi tươi cười nhận lấy thiệp, “Chắc chắn sẽ có mặt.”

9

Đúng tuần sau, buổi “đấu giá bí mật” được tổ chức như dự kiến. Tôi dẫn theo Lâm Vãn Vãn, còn Tống Thanh Yến, cái đuôi bám dính kia, cũng đòi đi theo.

Tôi có việc cần làm nên chẳng rảnh để để ý đến anh ấy, để mặc anh ấy muốn làm gì thì làm.

Trên sân khấu lúc đó đang đấu giá một cặp vòng tay bằng ngọc hai màu vàng và trắng, được chạm khắc tinh xảo thành dạng xoắn rất hiếm gặp.

“Cặp vòng này là tác phẩm của ông Đường Hàm Viễn. Dù ngọc hai màu vàng và trắng không đắt như màu xanh, nhưng vẫn cực kỳ hiếm có…”

Tôi nhận ra cặp vòng này. Hai năm trước, bố nuôi đưa cho tôi nguyên liệu để tôi điêu khắc ra tác phẩm này, thực ra đây là tác phẩm của tôi.

Có người giơ bảng đấu giá, tỏ vẻ rất hào hứng.

“Khoan đã.” Tôi cầm lấy chiếc micro, nói lớn về phía sân khấu, “Cặp vòng này là giả! Nghe rõ không? Cặp vòng này là đồ giả!”

Người phụ trách đấu giá rõ ràng đã gặp nhiều tình huống như thế này, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đầy phong thái.

“Thưa cô, trước khi đưa lên đấu giá, cặp vòng này đã được nhiều chuyên gia thẩm định, hoàn toàn là đồ thật.”

Dưới sân khấu cũng có người hùa theo, “Đúng đấy, đừng có phá rối, tôi còn muốn đấu giá nữa. Chuyên gia của tôi cũng đã kiểm tra rồi, đảm bảo là thật!”

Tôi không phản bác vì chúng quá tinh xảo, đủ để đánh lừa mọi người, nên việc phân biệt thật giả không phải dễ.

Tôi hắng giọng, nói rõ ràng, “Cặp vòng này, mang tên ‘Bình Minh’, được lên thiết kế vào tháng Hai năm ngoái, hoàn thành vào tháng Năm và được tổng giám đốc Tần của tập đoàn Hồng Viễn mua làm quà sinh nhật cho vợ. 

“Thông tin mua bán đều được ghi nhận chính thức. 

“Nếu tôi không nhầm, tại lễ trao giải ở Paris năm ngoái, vợ của tổng giám đốc Tần, nữ họa sĩ Lê Minh, đã đeo chính cặp vòng này và xuất hiện trên báo chí.”

Trên màn hình giới thiệu ngọc bỗng chuyển sang một bức ảnh từ bài báo năm ngoái, với hình ảnh phóng to bàn tay đeo cặp vòng giống hệt như cặp vòng trên sân khấu.

Với thân phận và gia thế của tổng giám đốc Tần, ngay cả kẻ ngốc cũng không tin rằng cặp vòng này là hàng thật.

Người đại diện của phiên đấu giá rõ ràng đã luống cuống, cố giữ bình tĩnh, “Cặp vòng này và cặp của bà Lê Minh cùng được làm từ một nguyên liệu—”

“Thật sao?” Giọng tôi đột nhiên cao lên, “Khối nguyên liệu đó chỉ to bằng hai nắm tay! Anh thử nói xem, làm xong cặp vòng đó thì còn đâu nguyên liệu để làm ra một cặp giống y hệt?”

“Và thêm nữa, cặp vòng ngọc đỏ trắng mà các người tặng cho nhà họ Thẩm, thực ra cũng đã được tổng giám đốc Tần mua tại bữa tiệc từ thiện Thế kỷ vào năm 2018. Anh Tống bên cạnh tôi từng tham gia buổi từ thiện đó.”

Tống Thanh Yến cười khẽ, “Tần Minh là anh họ tôi, đúng là anh ấy đã mua, hiện vẫn còn trưng bày ở nhà.”

Với thân phận của Tống Thanh Yến, không ai dám nghi ngờ lời nói của anh ấy.

Thấy tình hình không giữ nổi nữa, tên đại diện tỏ vẻ cứng rắn nhưng giọng lại run rẩy, hỏi tôi có thân phận gì.

“Làm ra một cặp vòng giống nhau là chuyện bình thường, cô gái này, cô dám vu khống rằng trang sức của tập đoàn Lợi Phong là hàng giả, cô có biết mình sẽ phải chịu hậu quả gì không?”

Tôi vẫy tay một cái, ngay lập tức có một nhóm người mặc đồng phục đặc biệt lao vào từ cả cửa trước và cửa sau, bịt kín hết các lối ra và bao vây bọn họ.

Ông chủ đứng sau buổi đấu giá này bị người của tôi áp giải lên sân khấu.

Tôi tò mò nhìn ông ta, “Ông đại diện cho tập đoàn Lợi Phong sao? Tại sao tôi chưa từng thấy ông trong công ty?”

Ông ta còn đang vùng vẫy, “Tôi nói cho cô biết, nếu để người khác biết cô dám bắt giữ một người cấp cao của Lợi Phong thì cô sẽ—”

Tôi mỉm cười, gạt ngón tay chỉ trỏ của ông ta ra, “Ông có bao giờ nghĩ rằng tôi là người mà chủ tịch của Lợi Phong phái tới để bắt ông không?”

Mặt ông ta tái mét, còn vệ sĩ của tôi thì suýt bật cười, “Ông ta còn dám đóng vai cấp cao của công ty mà lại không nhận ra con gái chủ tịch.”

“Cô… cô là con gái của Đường Hàm Viễn…”

“Tôi chính là người tạo ra cặp vòng ngọc thật này, nên mọi người đừng tin lời bọn họ!  Đây là một nhóm bán ngọc giả, mượn danh Lợi Phong để lừa đảo. Cứ chuẩn bị ăn cơm nhà nước đi!”

Tôi quay lại, tươi cười nhìn mọi người tham dự đấu giá.

Từ hàng ghế cuối, bố mẹ ruột của tôi ngơ ngác không hiểu gì.

“Tôi là Đường Phi Phi, nhà ở kinh thành, tên tôi còn được ghi trong gia phả của dòng họ.  Các vị đã bị lừa mua hàng giả từ bọn họ – công ty chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm, xin hãy thông qua con đường pháp lý để kiện bọn lừa đảo mà lấy lại tiền.”

10

Khi bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, có một người đi cùng cảnh sát lao vào, chạy tới ôm tôi và khóc rống lên.

“Củ Cải, con dám làm chuyện lớn như thế này sao!  Bố đã bảo để bố lo vụ bắt người rồi mà, con chỉ là con gái nhỏ thôi, lỡ chúng có súng thì con biết phải làm sao?”

“Con đã bảo đừng gọi con là Củ Cải mà!”

Dưới khán đài, có người nhận ra, “Đây chẳng phải là Đường Hàm Viễn sao! Cô gái kia là con gái của ông ấy à?”

Bố ruột tôi định lén lút chuồn đi, nhưng bị một nhóm người cản lại. Nhiều người hiếu kỳ dừng chân, nhìn theo dõi.

Bố nuôi tôi, Đường Hàm Viễn, chặn đường của ông ta, quay lại hỏi tôi, “Phỉ… Phi Phi, ông ta tát con mấy cái?”

Tôi lớn tiếng trả lời, “Hai cái! Hông ta còn mắng con! Cả nhà ông ta đều bắt nạt con!”

Bố nuôi tôi bắt đầu xắn tay áo, còn cảnh sát trưởng Trần thấy vậy thì chạy vội tới can ngăn.

Bố nuôi tôi giận dữ nói, “Hai cái tát này coi như cắt đứt quan hệ cha con đi, tiện thể cũng chưa sang tên gì cho Phi Phi cả.  Nhưng này Vân Trác Thành, ông cứ đợi đấy, ông không phải dạy dỗ con gái ông, mà là đánh con gái tôi đấy!”

Tôi không những không can ngăn mà còn thêm dầu vào lửa.

“Vân tổng, ông có thời gian mang nhầm một bé gái về nuôi, nhưng lại không có thời gian để tìm tôi.”