“Đồng nghiệp ở bảo tàng ấy.”
“Chỉ có chúng ta thôi.”
“Hả?”
Sau này tôi mới biết, các đồng nghiệp khác đã đi vào hôm thứ Bảy, chỉ có tôi và Hình Nhiên vì bận tăng ca nên đã bỏ lỡ chuyến đi chính thức.
Hai người thì hai người, cũng chẳng sao.
Khi tham quan được một nửa, Hình Nhiên vào nhà vệ sinh, tôi đứng lại xem các tác phẩm trong phòng trưng bày.
Bất ngờ có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Thụy Thụy?”
Không ngoài dự đoán, đó là Trần Vi… tôi đúng là quá xui xẻo.
Anh ta không đi một mình, còn có Giang Lộ và vài người bạn khác.
Thấy tôi đứng một mình, Trần Vi lập tức nói: “Thụy Thụy, mình quay lại đi, sau này em nói gì anh cũng nghe!”
Tôi lắc đầu: “Không bao giờ.”
“Anh biết hôm đó anh nói hơi quá, anh xin lỗi, nhưng em thử nghĩ lại đi, bốn năm qua chúng ta không hạnh phúc sao? Em thực sự không còn yêu anh nữa à?”
“Trần Vi, thật lòng mà nói,” tôi nhìn anh ta nghiêm túc, “Ở bên anh, tôi thực sự không cảm thấy hạnh phúc.”
Giang Lộ nghe xong, cau mày: “Linh Thụy, Vi ca đã cầu xin cậu như vậy rồi, cậu còn không nể mặt sao?”
Tôi tức giận bùng lên ngay lập tức.
“Tôi và Trần Vi có chuyện gì, cô lúc nào cũng xen vào làm gì? À, suýt nữa quên, chính vì thấy hai người nằm chung một giường mà tôi mới quyết định chia tay anh ta đấy, nói ra thì chuyện này đúng là có liên quan đến cô.”
Tôi không muốn nhịn nữa, tiếp tục chế giễu: “Trần Vi, anh đi xin quay lại mà lại dắt cô ta theo, hai người đúng là quá tình cảm, tôi không làm bóng đèn nữa, chúc hai người hạnh phúc lâu dài.”
“Thụy Thụy, em đừng đùa nữa, bọn anh đi với cả nhóm mà…”
Chưa nói hết câu, ánh mắt Trần Vi đột nhiên khựng lại.
— Hình Nhiên quay lại và đứng ngay bên cạnh tôi.
“Hai người… đi cùng nhau?” Trần Vi hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ nghe Hình Nhiên nói với giọng thản nhiên: “Trần Vi, kể cả là cháu, cũng không được quấy rối nhân viên của tôi.”
9
Sau buổi triển lãm, Hình Nhiên mời tôi đến nhà anh ấy dự tiệc.
Ban đầu, tôi có chút ngại ngần, cảm giác hành động của anh ấy đã vượt qua ranh giới giữa sếp và nhân viên.
Nhưng khi Hình Nhiên bảo rằng Luna cũng sẽ đến, tôi lập tức đồng ý.
Trong thời gian này, tôi đã nắm bắt được các mối quan hệ trong bảo tàng nghệ thuật.
Luna, mỹ nhân số một của công ty, đã thầm yêu Hình Nhiên nhiều năm, nhưng tình cảm chỉ dừng lại ở đó.
Hình Nhiên có tiền, chân dài, người thích anh ấy thì vô số kể, và Luna không phải là người đặc biệt nhất.
Chị ấy chỉ có thể giữ tình cảm đó trong lòng, biến nó thành động lực làm việc, dẫn dắt cả phòng tổ chức triển lãm cùng tăng ca.
Chủ đề của buổi tiệc là tân gia, đúng vậy, Hình Nhiên vừa chuyển đến nhà mới – một căn nhà riêng nhỏ xinh, có vườn và hồ bơi, đúng kiểu ngôi nhà trong mơ của tôi.
Nhiều đồng nghiệp ở bảo tàng cũng tham gia, nhưng tôi không ngờ, Trần Vi và Giang Lộ cũng có mặt. Trần Vi là họ hàng của Hình Nhiên, nên anh ta có mặt là hợp lý, nhưng Giang Lộ thì sao??
Tâm trạng hào hứng ban đầu của tôi về việc được thoải mái ăn uống tại nhà sếp bỗng nhiên tan biến.
Tôi cầm ly nước trái cây, ngồi trên ghế sô pha, buồn rầu.
“Tôi không biết Giang Lộ sẽ đến.”
Giọng trầm thấp kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hình Nhiên không biết đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, nghiêm túc nói: “Trần Vi muốn đến, tôi không thể từ chối, nhưng tôi không biết trong nhóm bạn đi cùng nó lại có Giang Lộ.”
“Không sao đâu.”
“Tôi chỉ gặp Giang Lộ vài lần, hồi Trần Vi còn đi học, không quen thân lắm.”
“Ồ, ra vậy.”
“Tôi hoàn toàn không mời cô ấy.”
“Tôi tin anh.”
Nói xong, tôi ngẩn người.
Sao anh ấy lại phải giải thích với tôi chuyện này? Mời ai đến nhà là quyền của anh ấy mà, có lý do gì phải giải thích với tôi đâu…
Hình Nhiên tiếp tục: “Thật ra, tôi đã định đuổi cô ta đi, vì biết cô sẽ đến, tôi sợ cô không vui, nhưng mọi người bảo làm vậy thì không hay, nên tôi muốn hỏi ý cô.”
“Ý của tôi?”
“Ừ, nếu cô không muốn thấy cô ta, tôi sẽ cho cô ta rời đi ngay.”
“Không cần, đã đến rồi mà.”
Tôi tỏ ra hào phóng, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Linh Thụy, mày giỏi thật đấy! Đến khách mời của sếp mày cũng có thể quyết định.”
Thực tế, suốt cả buổi tôi và Giang Lộ gần như không tiếp xúc gì.
Cô ấy ngồi với nhóm của Trần Vi, còn tôi ngồi với đồng nghiệp. Trừ việc Trần Vi thỉnh thoảng nhìn tôi, chúng tôi chẳng có giao lưu gì.
Đến giữa buổi chiều, khi trời nóng nhất, có người đề nghị ra hồ bơi chơi, và mọi người rất nhiệt tình hưởng ứng.
Để tận dụng hồ bơi nhà Hình Nhiên, đồng nghiệp đã nhắc nhở nhau mang theo đồ bơi từ mấy ngày trước.
Nhóm Trần Vi cũng xuống nước, cuối cùng hai bên đã hòa nhập với nhau.
Tôi ngồi trên bờ nhìn, cảm thấy rất vui.
Đúng lúc này, Giang Lộ đã thay đồ bơi, đứng sau lưng tôi.
“Linh Thụy, sao cậu không xuống nước?”
“Không muốn xuống.”
“Mọi người đều xuống rồi, chỉ có cậu không xuống, cậu không hòa đồng nhỉ?”
“Liên quan gì đến cô.”
“Thôi nào, chơi chung chút có sao đâu, sợ gì? Để tôi giúp cậu.”
Nói xong, cô ta bất ngờ đẩy mạnh từ phía sau.
Tôi chưa kịp phản ứng, sàn trơn trượt, tôi trượt chân và ngã thẳng xuống hồ bơi.
Hồ bơi thực ra không sâu.
Nhưng không biết các bạn có từng trải qua cảm giác này chưa, khi đối mặt với nỗi sợ lớn nhất, con người chỉ còn phản xạ tự nhiên là vùng vẫy, không có thời gian để suy nghĩ.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, tôi biết rằng cơn ác mộng tám năm qua đã trở lại.
Tôi la hét và vùng vẫy trong nước, còn Giang Lộ đứng trên bờ, miệng cười khẩy chế giễu: “Cậu đứng lên đi chứ! Hồ bơi này chỉ sâu 1m5 thôi mà! Cậu đang diễn cho ai trong mấy anh độc thân ở đây xem đấy?”
Lời cô ta nói vang vọng trong tai tôi nhưng mờ nhạt dần.
Nước tràn qua ngực tôi, lên đến cổ họng, như một bàn tay lớn đang cố bóp nghẹt tôi.
Tôi nghĩ: Thế là hết.
— Khi tôi vừa nghĩ vậy, một bóng người bất ngờ lao tới, nhảy xuống hồ và mạnh mẽ kéo tôi lên.
Đó là Hình Nhiên.
Qua làn nước lấp lánh mờ ảo, gương mặt của anh ấy, trong khoảnh khắc đó, như hòa vào hình ảnh tám năm trước.
10
Buổi tiệc tân gia của Hình Nhiên vốn để chúc mừng, cuối cùng lại trở thành một phen rối ren chỉ vì tôi.
Giang Lộ bị Hình Nhiên đuổi thẳng. Cô ta trông vô cùng bối rối, thậm chí khi đã đứng ở cửa vẫn cố gắng biện minh.
Nhưng lần này, ngay cả Trần Vi cũng không cầu xin cho cô ta, và đám bạn của họ cũng im lặng không nói một lời.
Hình Nhiên thẳng thừng bảo cô ta cút đi.
Tôi cũng không ở lại lâu, mượn tạm một bộ quần áo khô rồi về nhà.
Tôi biết rằng mình sẽ phải dành thêm một khoảng thời gian nữa để chữa lành nỗi sợ hãi.
Nhưng mỗi tối, Hình Nhiên đều kiếm cớ nhắn tin với tôi, nói chuyện đến khi tôi buồn ngủ, nhắm mắt lại là ngủ được ngay.
Vì vậy, tôi bất ngờ nhận ra mình không còn mất ngủ nữa.
Càng trò chuyện nhiều, tôi càng có cảm giác mơ hồ rằng mối quan hệ giữa tôi và anh ấy đã thay đổi.
Nhưng cụ thể là gì, tôi cũng không rõ.
Dù sao anh ấy cũng là họ hàng của Trần Vi, tôi vẫn có chút đắn đo.
Sau chuyện ở hồ bơi, Trần Vi lại tìm gặp tôi.
Anh ta đứng dưới nhà tôi suốt cả đêm, cuối cùng là hàng xóm phải yêu cầu tôi xuống gặp để đuổi anh ta về.
Khi đến gần, tôi mới nhận ra mắt Trần Vi đỏ hoe.
Anh ta hỏi: “Thụy Thụy, em với Hình Nhiên đang quen nhau à?”
“Không.”
“Vậy thì tốt.” Anh ta nói, “Em tránh xa anh ta ra, quanh anh ta toàn là phụ nữ, chẳng có ai là thật lòng cả. Em cẩn thận không bị lừa.”
“Rồi sao nữa?”
“Anh ta và chúng ta không cùng một thế giới, nếu em ở bên anh ta, chắc chắn sẽ bị tổn thương.”
Tôi cười nhạt: “Trần Vi, anh nghĩ rằng anh chưa từng làm tổn thương tôi à?”
Trần Vi không nói nên lời. “Thụy Thụy, anh thực sự biết sai rồi, xin em quay lại với anh. Anh sẵn sàng cắt đứt mọi mối quan hệ với bạn bè, sẽ không gặp lại ai trong số họ nữa.”
Thật ngạc nhiên khi anh ta lại hạ mình cầu xin tôi như vậy.
Nhưng trong lòng tôi không hề có chút xúc động nào, thậm chí còn muốn anh ta cảm thấy thất bại hơn.
Tôi nói: “Trần Vi, không những tôi sẽ không quay lại với anh, mà tôi còn định làm… dì nhỏ của anh đấy.”
Trần Vi không đáp lời, gương mặt anh ta trắng bệch, nhìn tôi rồi nhìn ra sau lưng tôi.
Phía sau tôi… có gì sao?
Tôi quay phắt lại và thấy Hình Nhiên đang lười biếng dựa vào xe, cười mỉm.
Anh ấy đã nghe thấy hết.
Tôi muốn chui xuống đất quá.
11
Không biết bằng cách nào tôi đã chạy về nhà được.
Việc đầu tiên khi về đến nhà là mở tủ lạnh, thò đầu vào để hạ nhiệt.
Thật là quá sức kích thích! Tôi nên giải thích thế nào với sếp về chuyện vừa rồi đây? Đó chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, tôi đâu có ý định trở thành bà chủ của mọi người đâu? Nhưng phản ứng của anh ấy lúc đó… hình như không hề tức giận hay khó chịu.
Anh ấy nói anh đến để đưa tôi mấy cây cọ vẽ, không ngờ lại gặp tôi ngay dưới nhà.
Nhớ lại nụ cười lơ đễnh nhưng đầy cuốn hút của anh ấy, mặt tôi lại nóng lên.
Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài vài phút, tôi đã hạ nhiệt ngay.
Vì tôi nhận được tin nhắn của Trần Vi: “Lúc nãy anh quên nói, hình như anh ta có bạn gái rồi.”
Ồ. Có bạn gái rồi à.
Xin lỗi vì đã làm phiền.
Cảm xúc của tôi lúc đó khá phức tạp, có chút hụt hẫng, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy cũng đúng thôi.
Hình Nhiên quá xuất sắc, có bạn gái cũng là điều bình thường.
Sau ngày đó, tôi bắt đầu cố gắng tránh mặt Hình Nhiên.
Mỗi tối anh ấy vẫn nhắn tin cho tôi, nói chuyện về lịch sử hội họa hoặc các bộ phim đang hot, nhưng tôi ít khi trả lời.
Có một ngày, Hình Nhiên hỏi tôi có chuyện gì, tôi không trả lời.
Chính xác hơn là, tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thì câu chuyện về tôi và Hình Nhiên đã nổi tiếng khắp nơi.
Giang Lộ tung ra những bức ảnh tôi và Hình Nhiên cùng đi triển lãm (tôi mới biết cô ta chụp lén), rồi nói rằng tôi là “tiểu tam” quyến rũ Hình Nhiên.
Do ông chủ của chúng tôi quá nổi tiếng, mà giới nghệ thuật trong thành phố này lại bé tí, chuyện này lan truyền cực nhanh, và tôi ngay lập tức trở thành chủ đề nóng trong các nhóm chat.
Tôi tức sôi cả người, chỉ muốn bóp chết cái con Giang Lộ khốn kiếp đó.
Rất nhiều bạn bè hỏi thăm, tôi đều giải thích với từng người, họ tin tôi. Nhưng người ngoài nghĩ gì thì tôi không thể kiểm soát được.