5

Tôi bị hai người bảo vệ kẹp hai bên đưa vào bệnh viện.

Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra.

Tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhẹ, lẫn với hương thơm từ cây lan thương mà Hạ Diên thích nhất.

Trong căn phòng bệnh cao cấp dạng suite, rẽ trái sau khi vào cửa, tôi nhìn thấy Hạ Diên.

Anh ấy đã thay bộ vest ngày xưa bằng bộ đồ bệnh nhân, dựa lưng vào đầu giường, dáng người gầy gò, những đường nét sắc bén trước đây giờ đã mềm mại hơn nhiều bởi thời gian.

Anh ấy lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ủ rũ.

“Bố,” Hạ Hoài Cẩm chen vào, “bố nhìn xem ai đến này?”

Hạ Diên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, giọng khàn khàn nói.

“Bùi Thu, đừng đến nữa.”

“Tôi không muốn gặp ai cả.”

Giọng anh khàn đặc, hoàn toàn khác xa với hình ảnh người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trong ký ức.

“Bố!”

Hạ Hoài Cẩm lo lắng, kéo tôi vào phòng bệnh, “Không phải dì Bùi Thu, là mẹ con…”

Chưa kịp nói hết, Hạ Diên đột nhiên quay đầu lại.

Dù đã cách năm năm, anh vẫn chăm chú nhìn tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Một người kiêu ngạo như vậy, lúc này lại không màng gì, tự tay giật kim truyền ra khỏi tay, loạng choạng chạy đến bên tôi, thậm chí quên cả mang dép.

“Tiểu Dao.”

Anh nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay lạnh buốt và thô ráp, “Đúng thật là em.”

“Em thật sự đã trở về…”

Trong thoáng chốc, tôi lại nhớ đến Hạ Diên của năm năm trước.

Khi tôi hỏi anh tối qua sao lại ở nhà Bùi Thu, anh nhìn tôi với ánh mắt kiêu ngạo, “Bàn chuyện hợp tác.”

“Em ăn uống và sống nhờ vào tôi, em có tư cách gì để chất vấn tôi?”

“Mộ Tư Dao, đừng quên thân phận của em.”

“Chỉ cần tôi nói một câu, vị trí phu nhân nhà họ Hạ có thể đổi bất cứ lúc nào.”

Quay về từ dòng ký ức, tôi mạnh mẽ đẩy tay anh ra.

Giọng điệu lạnh lùng, “Hạ tiên sinh có nhầm lẫn gì chăng?”

“Chính con trai của anh đã tự ý dùng phần thưởng của hệ thống để đưa tôi trở lại.”

Bỏ qua vẻ mặt tái nhợt của Hạ Hoài Cẩm, tôi tiếp tục nói.

“Tôi sẽ không ở lại.”

“Chồng và con gái tôi vẫn đang chờ tôi.”

6

Khuôn mặt của hai cha con ngay lập tức trở nên tái nhợt.

Hạ Diên loạng choạng, không dám tin nhìn tôi, “Em… đã kết hôn?”

“Đúng vậy.”

Tôi bình thản nói, “Tôi đã kết hôn, và có một cô con gái bốn tuổi.”

Hạ Diên run rẩy, vài lần mở miệng nhưng không thể nói nên lời.

Ngược lại, Hạ Hoài Cẩm cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên kiên cường nhìn tôi.

“Không sao đâu, dù sao mẹ bây giờ cũng không thể quay về…”

“Mẹ vẫn chỉ có thể là mẹ của mình con mà thôi.”

Cậu ấy siết chặt nắm tay, nhẹ giọng hỏi tôi:

“Con không trách mẹ đã bỏ rơi con khi xưa, mẹ hãy ở lại, chúng ta cùng chữa bệnh cho bố, rồi vẫn sẽ là một gia đình ba người, được không?”

Thấy tôi im lặng, cậu ấy tưởng rằng tôi đã mềm lòng, cẩn thận tiến lại gần để nắm tay tôi.

“Con là con trai, nhưng mẹ sinh con gái ở thế giới bên kia.”

“Con mới là người duy nhất nối dõi của mẹ, đúng không?”

Tôi đẩy tay cậu ấy ra.

Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn đứa con mà tôi từng mang nặng đẻ đau.

“Không đúng.”

“Con bé không giống cậu.”

Khi tôi đẩy cậu ấy ra, không để ý đã dùng quá nhiều lực, Hạ Hoài Cẩm loạng choạng lùi lại một bước.

Cậu ấy cắn chặt môi đến mức gần như không còn màu máu, nhẹ giọng hỏi tôi.

“Khác ở chỗ nào?”

“Con bé là đứa con mà tôi sinh ra trong tình yêu với bố của con bé, là bảo bối của chúng tôi.”

Hạ Hoài Cẩm cúi đầu, lông mi khẽ run rẩy.

“Vậy còn con thì sao?”

Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy, “Cậu ư? Cậu không phải là con của tôi.”

Hạ Hoài Cẩm không thể kìm nén được nữa, bắt đầu khóc thút thít.

7

Thực ra, Hạ Hoài Cẩm từng là đứa con mà tôi hết mực nâng niu trong lòng bàn tay.

Cậu ấy là đứa con đầu tiên của tôi, chứa đựng trong đó là biết bao kỳ vọng và tình thương của tôi.

Khi còn nhỏ, chỉ cần cậu ấy bị trầy xước một chút, tôi cũng đau lòng không thôi.

Mỗi điều ước nhỏ nhặt mà cậu ấy nhắc đến, tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Tôi không ngừng học cách trở thành một người mẹ tốt.

Nhưng cuối cùng lại trở thành người mà cậu ấy ghét nhất khi bắt đầu hiểu chuyện.

Cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã được nuông chiều.

Từ khi hiểu biết đã được nhà họ Hạ truyền dạy các quan niệm của tầng lớp thượng lưu.

Vì thế, cậu ấy luôn noi theo Hạ Diên trong mọi việc, dần dần bắt chước thái độ của Hạ Diên đối với tôi đến bảy phần—

Khinh thường tôi vì không đủ thông minh, chế giễu tôi vì đã từ bỏ công việc để chăm sóc cậu, và ghét tôi vì thường xuyên quản thúc cậu.

Khi Hạ Hoài Cẩm học mẫu giáo, trong một hoạt động nhân Ngày của Mẹ, giáo viên yêu cầu cậu chọn một từ để mô tả mẹ mình từ các từ: nữ hoàng, công chúa, bảo mẫu.

Cậu ấy không chút do dự chọn từ bảo mẫu.

“Và mẹ tôi là một bảo mẫu miễn phí.”

Năm cậu ấy bảy tuổi, điều ước sinh nhật của cậu, là hy vọng mình không có mẹ.

Nghe thấy điều ước đó, tôi đã khóc rất lâu.

Sau đó, tôi quyết định sẽ để cậu ấy được toại nguyện.

8

Tôi bắt đầu tìm cách trở về nhà.

Lâm Mặc và con gái vẫn đang đợi tôi ở nhà.

Cuối cùng, sau vô số lần thử, âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên trong đầu tôi.

“Chủ nhân…”

Nó do dự hỏi tôi, “Sao cô lại quay về?”

Tôi giải thích đơn giản một hồi.

Nó im lặng.

“Cái đồ vô tâm này.”

“Đáng đời cậu ta không có mẹ!”

…Câu này nghe có gì đó sai sai.

“Chờ chút, tôi sẽ đi xin cấp lại nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thành công, tôi sẽ xin cho cô trở về thế giới ban đầu mà không bị ảnh hưởng từ bên này nữa.”

“Khoan đã!”

Tôi do dự, “Lần này… sẽ không bắt tôi phải chinh phục ai nữa chứ?”

“Chủ nhân yên tâm.”

Giọng hệ thống có chút đắc ý, “Bây giờ tôi đã nâng cấp thành hệ thống nữ chính rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.