… Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy.

Khi đang nói chuyện, Dư Thịnh bước tới.

Tôi định tránh đi, thì cậu ta gọi tôi lại: “Hai người mới quen mà đã có nhiều chuyện để nói thế à?”

Tôi lười trả lời, không buồn phí lời với cậu ta.

Phía sau, Tạ Hành Tri chẳng hiểu chuyện gì, dừng lại, “hửm” một tiếng rồi hỏi đầy nghi hoặc: “Không được à? Chúng tôi còn nhiều chuyện để nói nữa, nhưng những thứ đó cậu có hiểu nổi không?”

“Không hiểu nổi cái gì?” Dư Thịnh phản bác.

Tạ Hành Tri suy nghĩ hai giây, thản nhiên nói ra một công thức.

Dư Thịnh cứng họng.

“Đến vậy mà cũng không biết?” Tạ Hành Tri bĩu môi, lại hỏi một câu đơn giản hơn.

Sắc mặt của Dư Thịnh dần khó coi.

Tạ Hành Tri lắc đầu, chậc hai tiếng, không nói thêm gì, nhưng chính điều đó lại là sự sỉ nhục lớn nhất.

Cậu ấy cao hơn Dư Thịnh, dễ dàng nghiêng người qua tôi, hạ giọng, nói như thể đang khuyên bảo: “Người theo đuổi cậu, không ổn chút nào.”

Ngữ điệu khiến người ta cảm nhận rõ sự khinh thường của một người mạnh đối với kẻ yếu.

Tự nhiên tôi lại muốn bật cười.

Nghĩ đến trước đây Dư Thịnh từng tuyên bố chắc nịch rằng muốn thi cùng trường với tôi.

Dựa vào hai câu hỏi cơ bản vừa rồi của Tạ Hành Tri, cậu ta mà đỗ được trường hạng trung cũng là kỳ tích rồi.

Khi tôi còn đang giữ vẻ mặt không cảm xúc mà suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay cầm một que kem:

“Nhìn này, họ còn chu đáo lắm, phần thưởng là kem vị dâu. Cầm lấy?”

… Người này lúc nào cũng phá hỏng bầu không khí của tôi.

8.

Sau chuyến đi chơi, chúng tôi bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng.

Thời gian không chờ ai, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua.

Chị Vân Nguyệt đã xuất viện suôn sẻ và tìm được một công việc, chị ấy bắt đầu bận rộn hơn, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn nhắc tôi tập trung vào việc học.

Chị ấy đã dành cả cuộc đời để nâng đỡ tôi.

Năm ba mẹ qua đời, chị ấy nén nỗi đau, bỏ học và gánh vác mọi thứ để nuôi tôi khôn lớn.

Chị ấy luôn lo lắng cho tôi, nhưng tất cả những điều chị ấy quan tâm tôi đều làm tốt nhất có thể.

Thứ bảy, chị ấy gom vài thứ rác, bảo tôi mang đi vứt.

Nhà tôi ngay cạnh nhà Dư Thịnh, nên vừa bước ra cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói lờ mờ của Thẩm Thính Huyên.

Dưới ánh trăng, cô ấy tựa vào tường, mắt khép hờ.

Còn Dư Thịnh thì chống tay lên tường, ngay bên cạnh khuôn mặt cô ấy.

Cậu ta đang chậm rãi cúi xuống, nhưng bất ngờ dừng lại, quay đầu khi nhận ra sự có mặt của tôi.

Biểu cảm thay đổi trong chớp mắt, bàn tay vội vàng rụt lại.

Tôi không cảm xúc, xách túi rác đi tiếp.

“Đừng hiểu lầm.” Cậu ta nói.

Sau một lúc im lặng, cậu ta tiếp tục: “A Linh, chuyện học bổng là lỗi của tớ, thật sự xin lỗi.”

Tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu ta có thể ngay trước đó một giây định hôn Thẩm Thính Huyên, sau đó một giây lại xin lỗi và nói những lời cảm động với tôi.

Xin lỗi thì được gì chứ?

Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta, đáp sau một lúc: “Lời xin lỗi của cậu, tôi không cần. Nó đã là quá khứ, và không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa.”

“Nhưng cậu,” tôi nghiêng người, giọng bình thản: “Với thành tích chưa vào nổi top 500, hãy chuẩn bị cho cuộc đời vô dụng của mình đi.”

Tôi và cậu ta vốn không cùng đường, chỉ trách tôi nhận ra điều đó quá muộn mà thôi.

Tôi từng nghĩ mình sẽ cùng cậu ta đi đến đích, nhưng giờ đây, nhìn lại, con đường đó, chỉ có mình tôi – Từ Chu Linh – mới có thể đi được.

Về đến nhà, chị Vân Nguyệt khẽ trách: “Sao đi lâu thế?”

“Tản bộ một chút, đi đường vòng.” Tôi đáp.

Bạn từng nói tôi giỏi che giấu cảm xúc, và đúng là như vậy.

Dù sao, nếu phải để cảm xúc mất kiểm soát, nổi điên vì một kẻ tệ hại, thì thà chết còn hơn.

9.

Một tháng sau, kỳ thi đại học diễn ra.

Phòng thi của tôi được sắp xếp ở trường Lập Hội, trên đường đi không thiếu những học sinh căng thẳng, đến phút cuối vẫn cầm sách ôn bài.

Nắng chói chang, tôi đứng lại trước cổng trường thi, thở ra một hơi thật nhẹ, rồi bước vào.

Câu chuyện đã gần đến hồi kết, ba năm học khép lại tại đây.

“Bạn gì ơi, cái ly bạn cầm là của tôi.”

“…”

Kết thúc cái gì mà kết thúc chứ.

10.

Sau kỳ thi đại học, Trần Luyến dẫn đầu tổ chức một buổi tụ tập.

Địa điểm là một quán bar ngoài trời.

Ba năm ngột ngạt trong trường học cuối cùng cũng đến lúc được giải phóng.

Mọi người ăn uống, trò chuyện rôm rả, một đám khác thì thi nhau uống rượu.

Kẻ thua phải uống cạn một ly, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.

Dường như mùa hè này chỉ vừa mới bắt đầu.

Tôi nhìn một lúc, rồi tìm một chỗ ngồi riêng, tận hưởng làn gió đêm và ngắm cảnh.

Ngồi được một phút, lại cảm thấy thiếu gì đó.

Tôi đứng dậy, lấy một chai nước ép trái cây, trên bàn có sẵn một chiếc ly, tưởng là do nhân viên chuẩn bị, nên tiện tay rót nửa ly.

Vừa uống được một ngụm, phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào, sau đó là một giọng nói gần bên: “Bạn gì ơi, cái ly bạn vừa lấy là của tôi.”

Tớ theo phản xạ quay đầu, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Tạ Hành Tri.

Cậu ấy nhướn mày.

Tôi nghiêng đầu, phun một ngụm nước ép xuống đất.

“…”

Cậu ấy liếc qua chỗ tôi vừa phun, giọng đầy phức tạp: “Không đến mức ghét ra mặt thế chứ?”

Nghe vậy, mấy người đứng sau cậu ấy cười phá lên.

Người này đúng là đi đến đâu cũng như trung tâm của vũ trụ.

Tôi cố giữ bình tĩnh, đặt ly xuống, rút khăn giấy lau khóe miệng: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Sau đó, đẩy cái ly về phía cậu ấy: “Trả lại cậu.”

“…” Tạ Hành Tri nhìn ly nước, rồi nói: “Cậu nghĩ tôi còn uống được nữa à?”

Cũng phải, tôi không đáp, mặt đỏ bừng như bị lửa đốt.

Phía trước có một hồ bơi, vài người đang chơi đùa rất náo nhiệt.

Một nam sinh vỗ vai Tạ Hành Tri: “Đi, bơi đi.”

Vừa nghe vậy, tôi theo phản xạ nghiêng đầu nhìn qua.

Tạ Hành Tri thấy động tác của tôi thì ngập ngừng, ánh mắt nhìn tôi đầy cảnh giác: “Thôi, không tiện.”

Trời ơi, tôi chỉ nhìn cậu ta một cái thôi, ăn thịt được cậu ta chắc? Tôi trông có giống rất mong đợi không hả?!

Tôi đảo mắt, đứng dậy đi tìm Trần Luyến.

Tầm 10 giờ, nhóm của Tạ Hành Tri mang một đống nguyên liệu lên sân thượng để nướng BBQ.

Đêm hè giữa tháng sáu vẫn còn rất nóng.

Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng màu xanh lá, cơ bắp tay nổi bật với đường nét rõ ràng.

Sợi dây đỏ trên cổ tay cậu ấy lắc lư theo từng động tác.

Là con trai, nhưng da cậu ấy trắng hơn hẳn những người khác.

Có lẽ màu xanh lá làm da cậu ấy trông sáng hơn, tôi nghĩ vậy.

“Tạ ca, trông anh nướng đồ chuyên nghiệp ghê.”

Cậu ấy ngồi trên ghế nhỏ, tay cầm xiên thịt quay đều, mái tóc đen bị gió thổi ngược ra sau, lộ ra vầng trán cao, khiến ngũ quan càng thêm hoàn hảo.

Không biết từ khi nào, Trần Luyến đã đứng bên cạnh tôi, cười khúc khích: “Cậu đang nhìn ai đấy?”

Tôi thản nhiên đáp: “Tớ có nhìn ai đâu.”

Trần Luyến hừ một tiếng: “Chỉ có cậu tin thôi.”

Lời vừa dứt, một trong những người nói nhiều nhất bên cạnh Tạ Hành Tri quay sang, vẫy tay gọi: “Bạn gì ơi, qua đây ăn chung đi!”

Trần Luyến nói: “Không hay lắm đâu, bọn tớ ngồi ăn thành quả lao động của các cậu, ngại lắm.”

Cậu ta vẫy tay bảo: “Không sao, con trai làm nhiều một chút là bình thường. Với lại Tạ ca mua nhiều thế này, nếu chỉ bọn tôi ăn thì sao hết được.”

Trần Luyến bật cười, kéo tay tôi: “Đi nào, người ta nói vậy rồi, mình cũng không nên từ chối lòng tốt.”

“…”

Thế là chúng tôi nhập hội bên bếp nướng, khói nhẹ nhàng bay lên, Tạ Hành Tri ngồi chính giữa, tập trung lật đồ nướng.

Tôi cúi đầu cầm một hộp giấy trước mặt, ngửi thử: “Mùi ớt thơm thật.”

“Tạ ca tự pha chế đấy.” Một nam sinh cười nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Tạ Hành Tri thêm một lần, cậu ấy cũng liếc lại: “Cậu khen cũng khéo phết.”

Toii không đáp, im lặng.

Trong lúc đó, Trần Luyến cũng hăng hái xắn tay áo nướng đồ.

Bận rộn cả buổi, mọi người đều đã có đồ ăn, cuối cùng cậu ấy mới đưa cho tôi một chiếc cánh gà vừa nướng xong.

Tôi cắn một miếng, hơi ngạc nhiên: “Cháy rồi.”

Trần Luyến: “…”

Trần Luyến gào lên: “Trời ơi, vốn định khoe kỹ thuật của chị đây cơ mà!”

Nói xong, cậu ấy vội vàng cúi xuống lấy thêm đồ nướng.

Bên cạnh, mấy cô gái khác liên tục khen ngợi: “Tạ Hành Tri nướng ngon thật đấy!”

“Đúng rồi, tớ thấy miếng nào cũng vừa đủ ngon. Tạ Hành Tri, chắc cậu có năng khiếu nấu ăn.”