Chưa kịp nói gì, đàn em của hắn đã không vui, quát:

“Cô là ai, nói vớ vẩn cái gì đấy?”

“Tôi nói vớ vẩn nhưng còn thật hơn những lời nịnh bợ vô nghĩa của các cậu, đúng không?”

“Hừ.” Xám ca cười lạnh: “Hăng hái thế, cô là fan hâm mộ nhỏ của Tạ Hành Tri à?”

Tôi bình thản giới thiệu:

“Tôi họ Từ, nhưng cậu cũng có thể gọi tôi là thủ khoa toàn tỉnh.”

“…”

Không đợi họ lên tiếng, tôi tiếp tục:

“Đứng thứ mười mà dám chế nhạo người đứng thứ hai?

“Chưa có bản lĩnh nhưng lại mắc bệnh ảo tưởng, dẫn theo một nhóm bạn bè vô công rỗi nghề trong trường đi đặt điều về người khác.

“Những lời đồn đó đã nói rõ các cậu là loại người gì rồi.

“Nếu tôi bảo cậu ghen tị, chắc chắn cậu sẽ không thừa nhận. 

“Nhưng nhìn từ trên xuống dưới, điểm sáng duy nhất ở cậu là lọt vào top 10 tỉnh. 

“Và ngay cả điểm sáng duy nhất ấy cũng bị Tạ Hành Tri bỏ xa. 

“Vậy cậu lấy gì để mà kiêu ngạo? 

“Cái mặt nhạt nhòa mà liếc qua là quên sao? 

“Hay chỉ đơn giản là cậu sinh ra để trở thành loại người kém cỏi thiếu ý thức?”

Vài nam sinh đứng bật dậy.

Tôi giơ tay chỉ vào camera giám sát, bình thản nói:

“Mấy lời các cậu vừa nói, tôi đã ghi âm lại toàn bộ. Không bàn chuyện khác, riêng việc đặt điều cũng đủ để các cậu gặp rắc rối rồi. 

“Nghe lời tôi, dù bị chửi cũng là cơ hội để các cậu tỉnh táo lại.

“Đừng cảm ơn tôi, cứ sống cho tử tế là được.”

Nói xong, tôi gọi chủ quán, chỉ vào đám người kia:

“Tiền của chúng tôi để họ trả.”

Rồi kéo Trần Luyến rời khỏi quán.

Đi được vài phút, Trần Luyến mới hoàn hồn, nắm chặt tay tôi:

“Trời ạ, cậu vừa rồi… Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy được?

“Một câu của bọn họ đã làm tớ tức đến nghẹn lời, còn cậu không chỉ không giận mà còn phản đòn thuyết phục!”

Trần Luyến càng nói càng phấn khích, giơ điện thoại lên: “Tớ còn quay lại đấy!”

“…”

Tôi ngao ngán:

“Cậu tức đến mức không nói nên lời mà vẫn nhớ quay video?”

“Phòng ngừa thôi, với cả vì vừa nghe cậu nói, tớ đã thấy rất đỉnh!” Trần Luyến tấm tắc khen, cúi đầu nghịch điện thoại, rồi nghĩ đến gì đó, hỏi:

“Nói thật, cậu có ghi âm không?”

Tôi lắc đầu:

“Dọa họ thôi. Mấy người như vậy phải dùng cách này mới trị được.”

Cậu ấy giơ ngón cái lên: “Đỉnh thật!”

Đèn đỏ đèn xanh nhấp nháy trên phố, dòng người vẫn tấp nập qua lại.

Tôi vuốt lại mấy lọn tóc bị gió thổi rối, nhìn ra dòng xe cộ, khẽ hỏi:

“Trần Luyến, nếu đổi lại là cậu, bị bịa chuyện như vậy, cậu sẽ làm gì?”

Không cần suy nghĩ, cậu ấy đáp ngay:

“Tớ sẽ phát điên mất. Với tính tớ, chắc chắn sẽ lao vào đánh nhau với chúng nó.”

Người bình thường không ai chịu nổi kiểu bịa đặt thế này đâu.

Hình ảnh của Tạ Hành Tri bất giác hiện lên trong đầu tớ.

Cậu ấy bề ngoài có vẻ không nghiêm túc, đôi khi nói chuyện hơi khó chịu, nhưng những tin đồn kiểu này một khi lan ra sẽ không dừng lại.

Có lẽ, tâm lý của cậu ấy cũng được rèn luyện qua nhiều lần sụp đổ để có được ngày hôm nay.

Tôi lại nhớ lần đi chơi đó, cậu ấy được bao quanh bởi rất nhiều bạn cùng lớp, không hề đơn độc.

Có lẽ đó là điều may mắn trong bất hạnh. Gặp chuyện như vậy mà vẫn có người tin tưởng và đứng về phía mình, thật quý giá.

Con người này thật kỳ lạ. Rõ ràng rất chân thành coi họ là bạn, đến mức sẵn sàng giải quyết cái phiền phức như kẹo cao su dính tóc, nhưng lại phải tỏ vẻ cứng rắn làm gì.

Sau khi tạm biệt Trần Luyến, tôi mang phần cá nướng về nhà.

Nhưng trên một con phố khác, tôi tình cờ gặp Tạ Hành Tri.

Tôi dừng bước, nhận ra cậu ấy đang cố ý chờ mình.

Cậu ấy tựa vào cột đèn phía sau, khoác chiếc áo hoodie mỏng, cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn tớ.

Tôi hơi ngơ ngác, có linh cảm không hay.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu ấy bước tới, nhướn mày, lắc lắc điện thoại:

“Tôi vừa nhận được một đoạn ghi âm.”

Tôi: “…”

Cậu ấy cúi đầu cười, đến cả chân mày cũng cong lên:

“Từ học bá, ngay cả khi chửi người khác cũng lợi hại ghê.”

Tôi cụp mắt, không đáp, cảm giác bối rối kỳ lạ.

“Nghe nói cậu đạt thủ khoa toàn tỉnh, tôi đã định tìm cơ hội chúc mừng cậu. Nhưng nghĩ lại, chúng ta cũng chẳng thân thiết đến mức đó, nên không tiện chủ động.” Cậu ấy nhẹ nhàng thở dài:

“Nhưng hôm nay, tôi phải đến. Ngoài việc nói lời cảm ơn, còn có một câu xin lỗi.”

Tôi ngẩng lên, chưa kịp phản ứng:

“Xin lỗi chuyện gì?”

“Hôm đó ở quán net, tôi không nên nghi ngờ cậu như vậy.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần xin lỗi đâu. Như cậu nói, chúng ta không thân thiết, không hiểu nhau, nên phòng bị là chuyện bình thường, cậu nghi ngờ tôi cũng chẳng có gì sai.”

Cậu ấy bật cười vì câu trả lời của tôi, cười xong mới nói:

“Hợp lý. Vậy giờ tôi muốn làm bạn với cậu, tìm hiểu nhau hơn, được không?”

“Được.” Tôi ho nhẹ, đáp. Rồi nói thêm: “À… đoạn ghi âm đó, xóa đi nhé.”

“Không muốn xóa.”

“…”

Tôi bất lực phất tay: “Vậy tùy cậu.”

Cậu ấy cất điện thoại vào túi áo, ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch lên.

Đi được hai, ba bước, tôi không nhịn được quay lại hỏi: “Cậu còn đi theo tôi làm gì thế?”

Cậu ấy “ồ” một tiếng:

“Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh, để tôi đưa cậu về.”

Tôi không nói được gì.

“Tạ Hành Tri, tôi hỏi cậu một câu được không?”

“Hỏi đi.”

“Lúc đầu khi bị bịa chuyện, cậu nghĩ gì?”

Giọng điệu của cậu ấy nhẹ nhàng, trả lời một cách hờ hững:

“Hồi đó còn nhỏ, lần đầu gặp chuyện như vậy, chỉ thấy tức, rất tức, muốn đập cho mấy cái miệng đó câm luôn. Mỗi ngày đều phải đối mặt với những ánh mắt tò mò, cảm thấy bất lực. Người ta chỉ cần một cái miệng để đặt điều, còn tôi có tám cái miệng cũng không giải thích nổi.”

Cậu ấy ngừng một lúc, rồi tiếp tục:

“Khi đó có chút trầm cảm, điểm số cũng bị giảm sút. Sau đó, tôi chơi game để phân tán sự chú ý, tình cờ quen một nhóc con, chắc là nhóc con nhỉ? Không rõ nữa, nhưng người đó khá thú vị, chơi dở mà cứ kéo tôi đi chơi, còn hào hứng khoe mình được bao nhiêu điểm bla bla.”

Tôi khẽ nhíu mày, cảm giác có gì đó rất quen thuộc.

Tạ Hành Tri vừa nói vừa cười:

“Hồi đó tôi từng mơ hồ xả nỗi buồn với người đó, bảo là gần đây gặp chuyện không vui. Cậu đoán xem người đó trả lời thế nào? Gửi hai biểu tượng nắm đấm, nói ‘Đấm bay những nỗi buồn của cậu và cả những người làm cậu buồn.’ Làm tôi cười cả buổi.”

“…”

“Thì ra là cậu.” Tôi buột miệng, “Với cả, tôi không phải nhóc con.”

“…” Nụ cười trên mặt cậu ấy dần tắt, “?”

Cậu ấy ngớ ra: “Hóa ra cậu là cái ‘tay mơ’ đó à?”

“…” Tộ cười lạnh, “Hồi đó tôi mới chơi, là người mới thôi, cậu không nhận ra à?”

Cậu ấy gật đầu:

“Nhận ra chứ, cậu hoàn toàn không có chút năng khiếu nào về game.”

Tôi tăng tốc bước đi, trong lúc cậu ấy đuổi kịp, tôi xoay người lại, đẩy cậu ấy lùi một bước, nghiến răng:

“Không cần cậu tiễn nữa, đừng phí thời gian vào một ‘tay mơ’ không có năng khiếu như tôi.”

Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi, nhún vai:

“Tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu làm gì mà giận thế?”

Tôi cười nhạt, mặt không cảm xúc bỏ đi.

Cậu ấy lại bám theo, “Tôi đùa thôi mà.”

Tôi vẫy tay:

“Về đi, tôi vào nhà đây. Tạm biệt… à không, là không bao giờ gặp lại.”

Tạ Hành Tri: “…”

Cách một đoạn xa, cậu ấy lại gọi với theo:

“Thế này nhé, tôi sẽ nướng miễn phí cho cậu một lần, bỏ qua đi được không?”

Bước chân kiên định của tôi đột nhiên khựng lại, mắt hơi mở to.

Nghĩ đến mấy xiên nướng của cậu ấy… Tôi để tay trong túi áo, phân vân mãi rồi cuối cùng nắm chặt lại.

“… Tôi thấy được.”

12.

Hẹn ăn xiên nướng rất nhanh được thực hiện, địa điểm gần nhà Tạ Hành Tri.

Cậu ấy quen chủ quán, nên được nhường một chỗ để tự nướng.

Buổi tối mát mẻ, thích hợp để ăn uống.

Tạ Hành Tri vào bếp rửa rau, còn tôi nhiệt tình bày biện nguyên liệu ra bàn.

Trong quán, một nam sinh mặc quần đùi hoa đứng nhìn tớ một lúc, vừa cắn tăm vừa cười hỏi:

“Em là sinh viên đại học à? Học trường nào, ngành gì thế?”

Chắc anh ta nghĩ tôi là sinh viên.