“Dù cô đã rời khỏi nhà họ Giang, nhưng chỉ cần còn mang họ này thì cô vẫn là người của nhà Giang. Cô để người ngoài thấy như thế, họ sẽ nghĩ sao về nhà chúng tôi?
Nhà họ Giang không thể chịu nổi cái mất mặt này và cũng không cần một đứa trẻ không rõ lai lịch. Cô phải bỏ đứa bé đi.”
Nghe vậy, tôi giận đến phát điên.
Mang họ Giang thì sao? Có phải họ đã quên mất là cha mẹ ruột tôi cũng mang họ Giang à? Nếu không thì tại sao khi Giang Trăn Trăn quay về, cô ta không đổi tên?
Mà chuyện người ngoài nghĩ gì thì có liên quan gì đến tôi chứ?
Nhìn nhà họ Giang giờ chẳng còn bao nhiêu giá trị, tôi thực sự không hề thèm muốn chút nào. Tôi nhìn họ với ánh mắt đầy tức giận:
“Hai người cút đi. Tôi không muốn thấy mặt mấy người nữa.”
Giang Trăn Trăn kéo tay Giang Hành Chi lại:
“Chị, dù gì bố mẹ cũng đã nuôi chị bao năm. Giờ nhà họ Giang gặp khó khăn, chị chẳng lẽ định khoanh tay đứng nhìn?
Chị cứ thầm thì vài câu bên gối với Cố tổng nhờ anh ấy giúp nhà họ Giang một chút, bố mẹ sẽ cho chị quay về. Như vậy chị cũng dễ vào nhà Cố hơn.”
Dù cô ta che giấu rất kỹ nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự không cam lòng và ghen tị trong mắt cô ta.
Câu nói đó khiến tôi bật cười. Đến mức này mà còn dùng cả trò đạo đức giả để ép buộc, xem ra nhà họ Giang thực sự rơi vào tình cảnh khó khăn rồi.
Nhưng mà… có liên quan gì đến tôi chứ?
7
Với lại, tôi đã nói lúc nào là muốn bước vào nhà họ Cố đâu?
Tôi không muốn nói nhiều với họ nên quay lưng bỏ đi, nhưng lại bị Giang Trăn Trăn túm lấy tay.
“Các người định làm gì? Bỏ tay ra!”
Giọng nói đầy tức giận của Phó Lâm Châu vang lên từ sau lưng tôi.
Giang Trăn Trăn kinh ngạc nhìn Phó Lâm Châu, vội vàng thả tay tôi ra.
“Ối, chị ơi, em không cố ý đâu.”
Tôi không bỏ lỡ ánh nhìn thoáng qua vẻ đắc ý trong mắt cô ta. Rõ ràng là cô ta cố ý.
Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng đôi co với cô ta. Tôi dựa vào người Phó Lâm Châu, mồ hôi đầm đìa, tay ôm bụng:
“Mau đưa em đến bệnh viện, có lẽ em sắp sinh rồi.”
Anh ấy hoảng hốt bế tôi chạy thẳng đến nhà xe. Trước khi đi, anh để lại một câu với gương mặt u ám:
“Hai người cầu nguyện cho Lãm Nguyệt không sao đi.”
Tôi vào phòng sinh chưa được bao lâu thì Cố Hoài Xuyên và Lục Tư Viễn cũng đến.
Cả hai nhìn Phó Lâm Châu rồi trao cho anh vài cái lườm, lo lắng đi đi lại lại bên ngoài.
Tôi cảm giác như sắp đau đến chết, toàn thân đau đớn không chịu nổi.
Sau khi tiêm giảm đau, tôi mới cảm thấy như sống lại.
Giữa sinh thường và sinh mổ, tôi không do dự chọn sinh mổ.
Dù có để lại sẹo, nhưng tôi có tiền để xử lý mà.
Khi nghe tiếng khóc đầu tiên của em bé, tôi không chịu nổi nữa và ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy ba người họ đang vây quanh giường bệnh của tôi. Tôi đưa tay sờ vào vùng bụng phẳng lì của mình rồi hỏi họ:
“Con đâu? Là trai hay gái vậy?”
Họ lóng ngóng mỗi người bế một đứa đến trước mặt tôi.
“Cả ba đứa đều khỏe mạnh, hai trai một gái, em gái là út.”
Nhìn họ trong dáng vẻ ông bố bỉm sữa, tôi bật cười.
“Ba người đang bế đúng con mình chứ?”
Cả ba ngớ người, Cố Hoài Xuyên bất lực nhìn tôi:
“Chưa làm xét nghiệm ADN thì ai mà biết con nào là của ai? Chúng tôi bế đại thôi.”
Nghe thế, Lục Tư Viễn vội ôm chặt bé gái nhỏ nhất, nói:
“Tôi không cần biết, bé gái này là con của tôi, nhà tôi toàn con trai, ai cũng phát điên vì muốn có một đứa con gái.”
Phó Lâm Châu lườm anh ấy:
“Nếu không phải anh nhanh tay thì sao ôm được bé gái chứ? Với gen nhà anh, con gái chắc chắn không phải của anh đâu, ôm cho vui thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Mấy ngày nằm viện, ba nhà ông bà nội, ngoại đều đến bệnh viện, nhìn ba đứa nhỏ mà vui mừng không thôi. Dù chưa biết đứa nào là của nhà mình, nhưng tình thương dành cho các cháu thì không ảnh hưởng chút nào.
Đặc biệt là em gái út được ông bà yêu thương vô cùng, nhà họ Lục gần như đã tự nhận rằng bé là con cháu của mình.
Ngày xuất viện, bên ngoài có một nhóm phóng viên, đèn flash chớp liên tục. Về đến nhà, tôi mới biết hôm sinh ba đứa, cảnh tượng ba người họ tranh giành con bên ngoài phòng sinh đã bị chụp lại và tung lên mạng.
Cư dân mạng nhận ra danh tính ba người và không ngừng bình luận khiến tin tức lên thẳng hot search.
Mặc dù đội ngũ PR của ba công ty đã nhanh tay gỡ xuống, nhưng việc ba nhà có thế hệ tiếp theo cũng đã lan rộng.
Ra tháng, tôi không chịu nổi vết sẹo trên bụng nên vội vàng hẹn lịch phẫu thuật thẩm mỹ.
Ba đứa nhỏ cũng lớn nhanh như thổi, càng ngày càng đáng yêu.
Dù là sinh ba nhưng ba đứa con lại chẳng giống nhau. Không cần xét nghiệm ADN, chỉ cần nhìn nét mặt cũng nhận ra được đứa nào là con ai.
Nhưng chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Buổi tiệc đầy tháng của ba đứa được cả ba nhà tổ chức cùng nhau, lần đầu tiên ba nhóc tì xuất hiện trước công chúng.
Suốt buổi lễ, chẳng đứa nào khóc nháo, đúng là con của tôi.
Sau khi tiệc kết thúc, ba người bế ba đứa về nhà tôi, dỗ con ngủ xong, tôi ý nhị nhắc nhở họ.
“Mấy anh có phải quên chuyện gì rồi không?”
Ánh mắt Phó Lâm Châu thoáng qua chút lạnh lẽo:
“Nhà họ Giang tôi đã bắt đầu xử lý, em nghĩ thế nào?”
Tôi sững lại một chút. Suýt nữa thì quên mất nhà họ Giang.
Nghĩ đến họ, tôi nhíu mày:
“Tôi sớm đã chẳng còn liên quan gì đến nhà Giang.”
Anh gật đầu.
Nhưng mà tôi đâu có nói đến chuyện đó.
Ý tôi là ba trăm tỷ của tôi kia! Không ai có thể ngăn tôi trở thành triệu phú!!
Nhìn ba người với vẻ mặt ngơ ngác, tôi hứng khởi xoa xoa tay.
“Ba trăm tỷ của tôi bao giờ thì chuyển vào tài khoản đây?”
Không khí bỗng chốc im lặng, tôi nhìn ba người họ trao đổi ánh mắt với nhau, vội vàng lên tiếng:
“Đừng nói là các anh định nuốt lời đấy nhé?”
Cố Hoài Xuyên ấn vai tôi xuống, trấn an:
“Đừng kích động, em thắng rồi, em thắng rồi. Em muốn nhận kiểu gì đây?
Chuyển vào tài khoản của em? Hay là bất động sản, hay cổ phiếu?”
Giọng tôi gần như vỡ ra vì hào hứng:
“Chuyển thẳng vào tài khoản của tôi!”
Bất động sản hay cổ phiếu gì cũng không mang lại cho tôi cảm giác an toàn như những con số rõ ràng trong tài khoản.
Chỉ cần chần chừ một giây, tức là không tôn trọng đồng tiền rồi.
Phó Lâm Châu cười nhẹ:
“Lãm Nguyệt, sau này đây đều là của ba đứa con cả.”
Sau này là của ai thì là chuyện của sau này. Còn bây giờ, nếu để con vịt đến miệng mà bay mất thì tôi sẽ tức đến muốn tự đập đầu.
Ai mà từ chối được sự quyến rũ của việc giàu lên sau một đêm chứ?
Tôi thì không đủ tỉnh táo để từ chối. Huống chi ba người này còn trẻ, ai biết được sau này sẽ có thêm đứa nào nữa không?
Nghĩ đến kết cục của ba người trong truyện gốc, tôi không khỏi cười thầm.
Trong truyện, cả ba đều chết sớm, chẳng kịp sinh con, gia sản đồ sộ rơi vào tay cháu trai, em họ và cháu ngoại của họ – những người sau này là nam chính, nam thứ và nam ba.
Vì thế, tôi mới dám tự tin cược rằng đứa bé là con của cả ba người, bởi ai lại từ chối một đứa con có khả năng là của mình chứ?
Nhất là khi cháu trai của Cố Hoài Xuyên lại là nam chính, sau này làm tổng tài và đóng vai truy đuổi nữ chính Giang Trăn Trăn trong một câu chuyện đầy kịch tính.
Nhưng bây giờ thì cốt truyện đã chạy xa khỏi quỹ đạo ban đầu, không ngờ Giang Trăn Trăn vẫn dây dưa với vài người này.
Sau khi nhà họ Giang phá sản, chẳng ai trong gia đình chịu nổi sự tụt dốc đó, họ ở nhà liên tục trách móc lẫn nhau, còn Giang Trăn Trăn thì nhanh chóng bám lấy nam chính.
Nhưng lần này, nam chính không kế thừa gia sản của Cố Hoài Xuyên mà chỉ là một cậu công tử nhà giàu bình thường, hoàn toàn không thỏa mãn tham vọng của cô ta, thế là cô tiếp tục quay sang dụ dỗ nam thứ và nam ba.
Những người khác trong nhà họ Giang khi ra ngoài tìm việc thì vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn, và dĩ nhiên không công ty nào chấp nhận.
Công ty cần nhân viên chứ không cần “tổ tiên.”
Cuối cùng, không ai chịu ra ngoài làm việc, họ phải dựa vào tiền Giang Trăn Trăn moi được từ những gã đại gia để sống qua ngày.
Đến khi cô ta sa cơ, cả đám bị đuổi khỏi Tấn Thành.
Với kiểu người như họ, ham hư vinh mà lại bất tài, sống một cuộc đời bình thường còn khó chịu hơn cả cái chết.
Nhưng chuyện đó đã không còn liên quan đến tôi nữa.
Nhìn vào tài khoản với dãy số không đếm xuể, trong cơn hứng khởi, tôi lại đặt mười chàng trai đẹp.
Nhưng lần này, chưa kịp “ra tay” thì đã bị kéo về, hai bên đều có người giữ chặt.
Chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn các mỹ nam càng lúc càng xa.
End