Năm lớp 12, tôi thích bạn của cậu út, Thẩm Dự Chu.
Anh ấy lạnh lùng từ chối: “Em còn nhỏ quá.”
Mất mặt đến tận nhà ngoại, tôi quyết định ra nước ngoài du học và cắt đứt liên lạc với anh.
Việc đầu tiên sau khi về nước là kéo người đàn ông này lên giường.
Anh chỉnh tề cài lại cà vạt, nói: “Hôm nay ăn mặc đẹp một chút, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Tôi cười rạng rỡ: “Xin lỗi nhé, tối qua anh và tôi đều uống say. Tôi vẫn còn nhỏ, chưa muốn kết hôn.”
Sau đó, anh ép tôi vào tường, ngay trước mặt tôi tháo xuống đôi găng tay trắng.
01
Ngày thứ hai sau khi trở về nước, cậu út của tôi – người luôn yêu thương tôi nhất – đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng tôi tốt nghiệp đại học.
Trong bữa tiệc có bạn bè tôi, chú nhỏ, và đám bạn của cậu út.
Từ nhỏ tôi đã sống ở nhà ngoại, bạn của cậu út phần lớn đều nhìn tôi lớn lên, ai cũng quen thân cả.
Một người bạn rất thân của cậu út, Lục Phi, vỗ vai cậu rồi hỏi: “Này, Chu Dịch Hành, Thẩm Dự Chu không tới à? Cậu ấy nhìn con bé lớn lên mà, không tới thì không hợp lý chút nào!”
Cậu út tôi đáp: “Gọi điện rồi, đang trên đường, kẹt xe.”
Ở Bắc Kinh, có tin đồn rằng Thẩm Dự Chu là một người lạnh lùng và dứt khoát. Trong hội bạn giàu có đẹp trai của cậu út, anh ấy là người có ngoại hình xuất sắc nhất.
Bấy lâu nay, anh chưa từng có tin đồn tình cảm nào, từ chối hết người này đến người khác.
Năm lớp 11, tôi bắt đầu thích người đàn ông hơn mình sáu tuổi này, nhưng chỉ dám giấu tình cảm trong lòng.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh.
Thẩm Dự Chu nhìn tôi với ánh mắt xa cách, thờ ơ nói: “Xin lỗi, em không phải kiểu người tôi thích.”
Hôm sau, tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy xanh, có khí chất hơn người, xuất hiện bên cạnh anh.
Đây là người con gái đầu tiên xuất hiện bên cạnh anh trong suốt bao năm qua.
Mất mặt đến mức không chịu nổi, tôi lập tức đặt vé máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm.
02
Cánh cửa phòng bao dần dần mở ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về đó.
Thẩm Dự Chu mặc vest chỉn chu, sải bước vào, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người tôi.
Tôi nhấp một ngụm rượu vang, né tránh ánh nhìn sâu thẳm ấy.
Rõ ràng tôi cảm nhận được ánh mắt ấy rời đi, anh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Lục Phi cầm ly rượu, khoác vai anh: “Này anh bạn, bọn tôi đợi cậu đấy! Mọi người còn tưởng cậu không đến nữa chứ.”
Thẩm Dự Chu đi đến trước mặt tôi, lấy từ túi ra một chiếc hộp gấm: “Quà tốt nghiệp cho em.”
” cảm ơn anh.”
Tôi nhận lấy, tiện tay đặt vào đống quà tặng của mọi người.
Ánh mắt anh dừng lại ở chồng quà, thoáng có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, còn tôi đứng dậy, bước đến ngồi bên cậu út, để mặc anh ngồi một mình.
Tôi làm nũng: “Cậu út, cậu không nhớ cháu sao?”
Chú nhỏ cười, xoa đầu tôi đầy cưng chiều: “Nhớ chứ, ngày nào chú cũng nhớ công chúa nhỏ của chúng ta.”
Từ năm tôi năm tuổi, bố mẹ đã gửi tôi về nhà ngoại. Ngoại và cậu út là những người chăm sóc tôi.
Nhà bố tôi có nhiều anh em, nhưng phần lớn chỉ biết tranh giành tài sản, chẳng có chút tình thân nào.
Người duy nhất tôi thân thiết chính là chú nhỏ.
Cậu út thấy tôi gần gũi với chú nhỏ, sắc mặt thoáng lạnh đi: “Tân Dư, qua đây.”
Tôi thở dài bất đắc dĩ, nắm tay cả hai, rồi chồng lên nhau.
“Cậu út, chú nhỏ rất tốt với cháu. Hai người đều là người thân của cháu, đừng lúc nào gặp nhau cũng căng thẳng như vậy.”
Tôi bị bỏ rơi ở nhà ngoại bao nhiêu năm, chỉ có chú nhỏ thường xuyên đến thăm.
Sau khi bố tôi có con trai, ông hoàn toàn quên luôn tôi – đứa con gái này.
Ban đầu, cậu út cũng rất quý chú nhỏ, vì hai người bằng tuổi, lại hay chơi game cùng nhau.
Không biết từ lúc nào, cậu út bắt đầu nói năng khó chịu với chú nhỏ.
03
Chú nhỏ như bị điện giật, lập tức rút tay về, cầm ly rượu uống một ngụm.
Cậu út hừ lạnh khinh bỉ, cầm thẳng chai rượu lên uống.
Tôi: “……”
Tôi bất đắc dĩ đứng dậy, ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn sâu thẳm như bầu trời đầy sao của Thẩm Dự Chu.
Tôi phớt lờ anh, đi thẳng đến chỗ bạn bè.
Chơi vài ván game, uống chút rượu, đầu óc tôi bắt đầu mơ màng.
Cậu út lảo đảo đứng dậy, dịu dàng nói với tôi: “Tân Dư, cậu uống nhiều quá rồi chắc phải đi nghỉ 1lát, lát nữa quay lại đón cháu.”
Tôi dựa vào sofa, gương mặt đỏ bừng vì men rượu càng thêm mơ màng, khẽ gật đầu với cậu út.
Một tiếng sau, mọi người trong phòng bao lần lượt ra về.
Tôi say đến mức nằm dài trên sofa ngủ, chờ cậu út quay lại đón.
Thẩm Dự Chu vẫn chưa rời đi, anh nhẹ nhàng phủ áo vest lên người tôi: “Để anh đưa em về.”
Tôi hé mắt, nhìn thấy anh, liền hất tay ra: “Tôi không cần anh đưa!”
Thẩm Dự Chu ngồi xổm trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp đầy kiên nhẫn: “Tân Dư, giờ này cậu của em chắc không đến đâu.”
Cơn buồn ngủ kéo tới, tôi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: “Cậu ấy sẽ đến.”
04
Lần nữa tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang được Thẩm Dự Chu bế, từng bước đi lên lầu.
Tôi đưa tay chạm vào gương mặt anh.
Khuôn mặt đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của tôi.
Phiền chết mất, sao lại mơ thấy anh nữa rồi.
Anh đặt tôi xuống giường, kéo chăn đắp lên, nhìn đôi mắt mơ màng của tôi ánh lên tia lệ, cổ họng anh khẽ trượt lên xuống: “Ngủ ngoan.”
Tôi tức giận mắng: “Thẩm Dự Chu, anh không phải đàn ông!”
Lần nào cũng chỉ xuất hiện trong mơ một chút rồi biến mất.
Không muốn ở lâu thì cút đi!
Thẩm Dự Chu: “???”
Tôi nhào đến, ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh cọ cọ: “Em nhớ anh lắm. Lần nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của em, rồi lại bỏ đi. Lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng dịu dàng chút nào.”
Giọng anh khàn đặc: “Tân Dư.”
Tôi lẩm bẩm trong cơn say: “Đừng đi. Nếu đã đi thì đừng bao giờ xuất hiện trong mơ của em nữa.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừ, không đi. Nhưng ngày mai không được chối bỏ.”